Đăng trong LĐÁ⋅TT - NN

 LĐÁ⋅TT – CHƯƠNG 19: CHẤP NIỆM

CHƯƠNG 19: CHẤP NIỆM

Editor & Beta: Rosaline Ng~

Trong viện phủ Thái sư, trước thư phòng, dưới con mắt của mọi người, chín vị phu nhân Thái sư, tất cả thị vệ ở Thái sư phủ và ảnh vệ trên nóc nhà, hơn nữa Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường là hai đại cao thủ. 

Trước mặt nhiều người như vậy, một hắc y nhân lẻn vào Thái sư phủ trộm đồ ngay tức khắc biến thành một đống muối.Trong viện nháy mắt yên lặng, đại khái là bởi vì gần đây vụ án Thái úy phủ bị diệt môn quá chấn động, cho tới chuyện võ sinh bị biến thành muối. Nhưng mà… chính mắt mình thấy được cảnh tượng một người đang sống biến hóa thành như vậy cũng làm cho tất cả mọi người đều kinh hãi.

Triển Chiêu há miệng ngốc lăng ở nơi đó, trong đầu lặp đi lặp lại một cái ý nghĩ —— Không có sơ hở! Hoàn toàn nhìn không ra một cách thức mấu chốt nào, như vậy làm sao có thể thực hiện được a?

Trên tường viện, Bạch Ngọc Đường nhìn từ nơi cao, Ngũ Gia luôn cảm thấy có chỗ nào không đúng lắm, nhưng không cách nào nói ra được… Ngọc Đường theo bản năng đi đến cạnh Triển Chiêu, Ngũ Gia nghĩ Triển Chiêu dù gì cũng đừng gần hơn như vậy thì phải thấy rõ ràng nhất.

Nhưng mà liếc mắt nhìn một cái, Ngũ Gia thiếu chút nữa bật cười.

Nét mặt Triển Chiêu bây giờ y chang lúc bị Công Tôn lừa không được ăn hải sản trong một năm a.

Ngay tại lúc này, một tràng cười phá vỡ sự yên lặng trong sân.

Tất cả mọi người lấy lại tinh thần, chỉ thấy Thái sư đứng ở trên bậc thang trước cửa vào thư phòng, nhìn đống muối kia mà ha ha cười to.

Mấy vị phu nhân cũng ngây người mà nhìn tướng công nhà mình, Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường cũng nhìn nhau một cái —— Lại có chuyện gì đây?

Tiểu Lương Tử chạy đến trước mặt Thái sư, ngước mặt hỏi, “Tiểu Bàn Bàn, ngươi biết hắn biến thành muối như thế nào sao?”

Thái sư cười xong, sờ đầu Tiểu Lương Tử một cái lại lắc đầu một cái, “Hoàn toàn không biết chuyện gì! Ha ha ha…”

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường bất đắc dĩ nhìn Thái sư —— vị này gặp phải chuyện không hiểu nổi dĩ nhiên lại có phản ứng này.

Bàng Dục vẫn tương đối hiểu cha mình, đừng xem Thái sư ngày thường luôn bày ra vẻ là một người ngu ngốc, lúc gặp chuyện lại là dáng vẻ ngốc ba phần, thế nhưng trên thực tế cơ bản chuyện gì cũng nằm trong lòng bàn tay, lần này lại cười như vậy, dáng vẻ này cũng thật là ngoài dự liệu của Bàng Dục.

Mấy vị phu nhân của Thái sư đứng chung một chỗ thảo luận, cảm thấy có phải là do quỷ náo loạn gây ra chuyện tà môn như vậy hay không.

Bạch Ngọc Đường cũng từ trên nóc nhà xuống, đến gần Triển Chiêu.

Triển Chiêu đối với Ngũ Gia nhẹ nhàng chớp mắt —— ngươi ở trên nóc nhà có nhìn thấy bí quyết gì hay chưa?

Ngũ Gia lắc đầu một cái, nhìn Triển Chiêu —— ngươi đứng gần như vậy cũng không phát hiện sơ hở gì sao?

Triển Chiêu cũng bất đắc dĩ nhún vai.

“Giao Giao đâu?” Triển Chiêu suy nghĩ một chút, hỏi Bạch Ngọc Đường.

Ngũ Gia hướng bên cạnh nhìn một cái… Giao Giao liền xuất hiện.

Trải qua đoạn thời gian “rèn luyện” ở Hắc Phong Thành, Giao Giao đã lớn vô cùng rồi, cho nên bình thường Bạch Ngọc Đường cũng không để cho Giao Giao xuất hiện, nếu không lúc nào cũng nhìn thấy một giao nhân khổng lồ theo sau lưng cũng rất quỷ dị. Nhưng giao nhân xét đến cùng cũng là nội lực của Băng nhân tộc, vì vậy chỉ cần Bạch Ngọc Đường ở đâu thì Giao Giao cũng ở đó.

Nhưng sau khi Giao Giao xuất hiện cũng chính là ngồi chồm hổm một bên lắc đầu một cái.

Triển Chiêu nhìn giao nhân dù có ngồi cũng cao hơn mình liền cảm thấy không được tự nhiên, nhỏ giọng hỏi Bạch Ngọc Đường, “Có thể để cho Giao Giao nhỏ đi một chút hay không a? Lớn như vậy đi vào Miêu Miêu Lầu cũng chứa không nổi a! Cơ mà không phải là nội lực sao, cùng giống như bánh bao vậy, dùng sức bóp hai cái không chừng có thể nhỏ đi?”

Ngũ Gia hơi bất ngờ một chút, không biết tại sao lại cảm thấy lời nói của Triển Chiêu tựa hồ làm cho mình có điểm dẫn dắt, thế nhưng cụ thể lại không suy nghĩ minh bạch được cái gì. Ngũ Gia không nhịn được cau mày.

Triển Chiêu đưa tay vỗ bả vai Bạch Ngọc Đường một cái, ý kia —— Chuột đừng nóng, từ từ suy nghĩ có thể hiểu rõ.

Trong sân mọi người bàn luận sôi nổi, Tiểu Tứ Tử cùng Tiểu Lương Tử đi chung quanh đống muối kia mấy vòng, càng xem càng cảm thấy không tưởng tượng nổi.

Thái sư đi tới bên cạnh Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường.

Ngũ Gia đem “Thanh mực” cùng cái “chặn giấy” đưa cho Thái sư.

Thái sư cầm lên nhìn cẩn thận, Triển Chiêu cũng nhích gần lại nhìn, “Đây là cái gì nha?”

Thái sư nhìn chằm chằm một hồi, nghiêng đầu suy nghĩ một chút, đem thanh mực kia giơ lên, “Cái này có chút quen mắt… Đúng rồi!”

Thái sư đem đồ lại cho Triển Chiêu, “Hôm đó ở trong viện Thái úy phủ để một rương gỗ, nhìn đã cũ còn được một sợi giây treo lên đòn gánh…”

Bạch Ngọc Đường không nhịn được nhìn Thái sư một cái, lòng nói —— vị này thật không phải là người bình thường, hôm đó tất cả sự chú ý mọi người đều ở trong hầm trú ẩn Thái úy phủ, mình bởi vì sợ dơ nên chưa đi đến phòng nhìn thi thể, cho nên ở trong sân nghiên cứu rương gỗ kia một hồi.

Thái sư chính là ở thời điểm Khánh Bình Hầu cùng Bát vương gia gây gổ đi qua khuyên can, lại chú ý tới cái rương kia. Hơn nữa trí nhớ rất Thái sư rất chính xác, mới vừa rồi Ngũ Gia nhặt lên thanh mực kia cũng cảm thấy quen mắt —— Chính là ngày đó Ngũ Gia đang ôm Tiểu Tứ Tử đứng ở trong viện thì chú ý tới cái “Quách” cũng được làm bằng vật liệu gỗ như vậy, chỉ một màu đen, phía trên có khắc chữ hoặc hình vẽ bằng vàng, ý nghĩa không rõ.

Lúc này, bên ngoài truyền đến thanh âm đánh canh, mọi người theo bản năng ngẩng đầu lên nhìn một chút, bất tri bất giác, đã canh ba rồi.

Thái sư đối với mấy vị phu nhân xua xua tay, để cho mấy vị phu nhân dẫn mấy đứa trẻ đi ngủ.

Các phu nhân ôm Tiểu Tứ Tử cùng Tiểu Lương Tử đi, kể cả Bàng Dục cùng nhau kéo đi. Tiểu Hầu gia mới vừa rồi bị hù dọa một cái đã hoàn toàn thanh tỉnh, vừa đi theo mấy vị nương của mình về phòng, vừa xúi giục Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường lưu lại qua đêm.

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường cũng rất đồng tình với Bàng Dục —— mỗi lần đụng quỷ đều là Bàng Dục, thật là quá thảm a!

Thái sư đối với Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường vẫy vẫy tay, tỏ ý cùng mình vào thư phòng.

Sau khi vào nhà, Thái sư trước hết để cho Bàng Phúc đem quá trình Bàng Dục mới vừa gặp quỷ cùng hai người nói một lần.

Sau khi nghe xong, Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đều cảm thấy ly kỳ.

Ngũ Gia hỏi, “Bàng Dục nói có thấy một bóng dáng của tân nương tử?”

Bàng Phúc gật đầu, “Đúng vậy! Chúng ta cũng nghe được tiếng kêu thảm thiết của đàn bà.”

“Cho nên là một chiêu giương đông kích tây?” Triển Chiêu quơ quơ cái “chặn giấy” trong tay, “Đối phương muốn trộm chính là vật này.”

“Có thể không chỉ là một vật như vậy.” Thái sư nói, “Lúc chúng ta vào sân, hắc y nhân kia còn ở trong thư phòng, chẳng qua nếu như là vật này, chỉ cần cầm được vào tay thì phải mau chóng đào tẩu mới phải, đằng này lại còn ở lại chỗ này, nói rõ còn có những thứ đồ khác muốn tìm.”

Thái sư chỉ chỉ mấy cái rương trên bàn và dưới bàn, “Lão phu chính là để người mang cả thư phòng của Thái úy tới đây… Hừ hừ.”

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường cũng nhìn Thái sư.

Thái sư lắc đầu, “Thời điểm ở phủ Thái úy, Hắc Tử kia… Khụ khụ, Lão Bao liền nói, thư phòng quá loạn, giống như là có người đang tìm đồ, quả nhiên vẫn là lão ấy am hiểu nhất.

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường cũng yên lặng lại một chút —— thư phòng rất loạn sao? Làm sao nhìn ra được?

Thái sư để cho Bàng Phúc đi kiếm xe ngựa, đem những cái rương còn chưa gỡ giấy niên phong này, để cho Triển Chiêu bọn họ mang về Khai Phong Phủ đưa cho Bao Chửng.

Triển Chiêu cầm cái chặn giấy kia hỏi Bàng Thái sư, “Thái sư, vật này là của Thái úy sao?”

Thái sư cười một tiếng, “Triển hộ vệ, nếu ngươi phải giấu đồ, biết giấu chỗ nào a?”

Triển Chiêu suy nghĩ một chút, “Ừm…”

Thái sư vỗ Triển Chiêu một cái, “Chỉ có những người đọc sách, mới đem đồ vật quan trọng cất giữ bên trong cái chặn giấy. Thái úy xuất thân là Võ trạng nguyên, đó là một võ quan a.”

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường cũng gật đầu một cái.

“Cho nên vật này nhất định là ông ấy có được. Nhưng là vật này cũng không phải là vật quá quan trọng, bởi vì nó được đặt ở địa phương tùy ý có thể thấy được, trừ phi là biết vật này tồn tại, nếu không coi như trộm vào nhà, cũng không có người nào lại lấy đồ chặn giấy.”

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đều cảm thấy có đạo lý.

“Thế nhưng nếu như còn có thứ khác, đó chính là Thái úy cố ý giấu đi, không dễ tìm.” Thái sư vừa nói, hơi bĩu môi một cái, “Tào Khôi có mặt khác hay không tạm thời không đề cập tới, nhưng hắn đối nhân xử thế tâm tư rất kín đáo, làm quan thanh liêm cũng rất chính trực, có điểm giống lão Bao.”

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường cũng nhìn Thái sư —— Ai nha, ngài đây là đang khen Bao đại nhân sao?

“Khụ khụ.” Thái sư bĩu môi một cái, “Tóm lại, để cho lão Bao đi tìm tòi đi, không chừng rất nhanh có thể tìm được.”

“Việc khác thì sao.”

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường chuẩn bị cáo từ. Lúc rời đi, Thái sư lại gọi hai người bọn họ lại.

Thái sư giơ lên hai ngón tay mập mạp, “Lão phu còn có hai kiến nghị.”

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nghiêm túc nghe.

“Đầu tiên, lão phu vẫn cảm thấy, Tào Khôi là một người si tình, bất kể ông ấy có phải thương nhớ nương tử quá cố hay không, tóm lại khẳng định trong lòng ông ấy có người!” Thái sư hết sức khẳng định nói, “Ông ấy làm hết thảy, chính là vì người này!”

Bạch Ngọc Đường có chút hiếu kỳ, “Làm sao khẳng định như vậy?”

Thái sư gật đầu một cái, “Tay trắng dựng nghiệp có thể leo đến chức quan nhất phẩm thì có bao nhiêu người? Huống chi ông ấy lại xuất thân võ quan vừa không có chiến công, ông ấy nhất định là có chỗ hơn người. Đầu năm nay những người xuất thân bình dân, có thể chưa đến năm mươi lại có chức quan nhất phẩm chỉ có hai loại người, một loại là kiểu người như Bao Chửng hoặc là Công Tôn Mỗ, kiểu người này được xưng là thiên chi kiêu tử, lão thiên gia thưởng cơm ăn. Một loại khác, chính là loại người cố gắng vượt qua tất cả! Lão phu đều phải dựa vào nương tử dựa vào nữ nhi, Tào Khôi thiên tân vạn khổ trở nên nổi bật, không phải tham tài lại không ham lợi, cũng không muốn tạo phản làm hoàng đế, ngược lại ở nhà làm một ít chuyện thần thần quỷ quỷ… Các ngươi nói ông ấy có mưu đồ gì?”

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường cũng xuất thần —— Đúng vậy a, Thái úy có mưu đồ gì đây?

“Thế gian này đáng sợ hơn so với tài hoa, chính là chấp niệm!” Thái sư nói, “Thánh Linh Vương vì Linh Hậu mà phải luân hồi một ngàn năm cũng không buông xuôi, các ngươi không ngại đi điều tra lão Tào một chút, loại cố chấp này sẽ không vô căn cứ mà đến, nhất định là có một đoạn cố sự.”

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đều gật đầu a gật đầu —— nói rất có lý!

“Điểm chính thứ hai là.” Thái sư chỉ chỉ đống muối trong sân, “Cái đó!”

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường cũng quay đầu.

“Lão phu không biết võ công, nhưng trong mắt ta, vô luận hung thủ là ai, võ công của hắn cũng không bằng hai người các ngươi.”

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường cũng nhìn Thái sư, cái này sao…

Thái sư khẽ mỉm cười, “Trên đời này ngoại trừ những vị thần tiên kia, thì không ai có võ công giỏi như hai vị, nếu võ công cũng giỏi như hai vị thì cũng không cần biến thành muối để chạy trốn.”

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường cũng bị Thái Sư nói đến mức buồn cười.

“Cho nên nói trong này nhất định là có môn đạo, nhưng môn đạo này cùng võ công không quan hệ!” Thái sư vỗ hai người một cái, “Thời điểm hai người suy nghĩ chuyện này, có thể không cần quá chấp nhất về chuyện võ công này, tận lực tìm một chút cổ pháp.”

“Cổ pháp?”

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường hai miệng đồng thanh hỏi, “Thái sư cảm thấy, phương pháp làm cho người biến thành muối này là một loại cổ pháp?”

Thái sư khẽ mỉm cười, sờ cái bụng tròn vo của mình một cái, “Cổ nhân cổ pháp cổ nhân biết, người thời nay pháp thời nay người thời nay biết, chỉ có người thời nay mới bị cổ pháp lừa a. Trước đây khẳng định cũng có người trúng qua loại thủ đoạn này, cứ đi về tra một chút chuyện xưa thử xem!”

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường cũng bội phục Thái sư, lão đầu này cũng quá thông minh, đúng là trong quyển long đồ án xưa có ghi lại chuyện trước kia có võ sinh bị biến thành muối, Thái sư khẳng định là chưa xem qua thế nhưng nói ra được những lời này lại hoàn toàn bằng suy đoán a.

Cùng Thái sư nói cám ơn, Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường liền cáo từ rời đi. Bàng Phúc mang gia tướng, đem những hồ sơ kia đưa cho Khai Phong Phủ.

Chuyến này bị giày vò một hồi cũng gần sáng canh năm rồi, Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường muốn nghỉ ngơi một lúc trước.

Thế nhưng sau khi nằm trong chăn lại hoàn toàn không buồn ngủ.

Triển Chiêu nhìn chằm chằm Yêu Yêu rủ xuống lơ lửng giữa trời, cái đuôi chậm rãi khuya đi khuya lại rất thanh thản.

Bạch Ngọc Đường trước mắt luôn nghĩ về cảnh hắc y nhân kia biến thành muối, cả quá trình đó Ngũ Gia luôn cảm thấy nơi nào không đúng lắm, nhưng lại không nói ra được.

Hai người ở trên giường lật qua lật lại, Triển Chiêu bỗng nhiên ngồi dậy, hỏi Bạch Ngọc Đường, “Ăn khuya không?”

Bạch Ngọc Đường cũng ngồi dậy, “Đi Thái Bạch Cư uống ly rượu thì sao?”

Triển Chiêu lôi áo khoác phủ thêm trên người, “Đi!”

Trời chưa sáng Thái Bạch Cư đương nhiên là chưa mở cửa, nhưng sau bếp rất náo nhiệt, đầu bếp cùng bọn tiểu nhị đang chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn cho hôm nay, có mấy nồi hầm thức ăn đang nấu rồi.

Trù thần Quách Thiên vừa vặn đang ở đây, thấy Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đi tới, liền xào hai đĩa thức ăn và hâm nóng bầu rượu, cùng hai người bọn họ ngồi chung uống hai ly.

Uống vài ly rượu, hơn nữa gió nhẹ thổi thoáng qua, Triển Chiêu Cùng Bạch Ngọc Đường ngược lại là cảm thấy không phiền như vậy.

Bạch Ngọc Đường hỏi tới Quách Thiên, giữa muối và muối có chỗ nào khác nhau sao.

Triển Chiêu cảm thấy Ngũ Gia hỏi đúng người rồi, trên đời này người có nghiên cứu đối với dầu, muối, tương, giấm nhất không phải là đầu bếp sao!

“Khác nhau cũng lớn!” Quách Thiên nói, “Không nói đến nơi sản xuất, muối phơi nắng cũng có điểm bất đồng riêng, thủ pháp phơi nắng không giống nhau mùi vị cũng không giống nhau.”

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nhớ tới Khai Phong Phủ lại thêm một đống muối, cảm thấy rượu cũng mang vị mặn.

Quách Thiên vui vẻ, hỏi, “Hai ngươi là tra án đúng không? Ta cũng nghe nói, võ sinh đang yên lành thi thì đột nhiên biến thành muối.”

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường gật đầu.

“Ta còn tưởng rằng hai người không tra vụ án này a.” Quách Thiên nâng cằm rót rượu cho hai người, “Dẫu sao gần đây truyền hung nhất vẫn là vụ án Thái úy diệt môn.”

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường than thở tiếp.

“Nói đến Thái úy Tào Khôi, ta biết một người, hắn nói mình cùng Thái úy là đồng hương.”

Quách Thiên nói một câu, Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường lập tức lên tinh thần, nhìn chằm chằm ông —— đồng hương nào?

Quách Thiên nói, “Ta ngày thường không phải hay đi Tam Gia Lộng* đánh bài sao, có quen một bằng hữu thích đánh bài tên là Hoàng Vạn, là người Tây Bắc, ngày thường bán chút thổ sản Tây Bắc, ăn cũng ngon, ta thường cùng hắn mua chút nguyên liệu nấu ăn hiếm hoi. Có một lần chúng ta đánh cuộc, hắn liền mạnh miệng khoác lác, nói mình cùng Thái úy Tào Khôi là đồng hương. Chúng ta lúc ấy cũng nghĩ là hắn thổi phồng, hắn thấy chúng ta không tin thì nổi giận, nói Tào Thái úy thường xuyên đi về quê hương Tây Bắc mua đồ, hắn rất quen thuộc.”

*trong này ý nói là tên một con hẻm

Bạch Ngọc Đường hỏi Triển Chiêu, “Thái úy là người Tây Bắc sao?”

Triển Chiêu nhíu chân mày, “Thế nhưng ta nghe nói ông ấy quê quán là ở Ứng Thiên Phủ?”

Bạch Ngọc Đường suy nghĩ một chút, “Đa La nói cha hắn Đa Khải cùng Tào Khôi rất sớm nhận biết, còn biết phu nhân ông ấy, Đa La là người ở nơi nào?”

“Người Ứng Thiên Phủ a.” Triển Chiêu ngược lại rất khẳng định, “Đa La nói quê quán mình là ở Ứng Thiên Phủ.”

“Vậy vị bằng hữu Hoàng Vạn của ông là người ở nơi nào?” Bạch Ngọc Đường hỏi Quách Thiên.

“Người Hi Châu.”

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đều có chút không hiểu, “Hi Châu cách Hắc Phong Thành cũng không xa, thế nhưng lại tới đây xa như vậy a?”

Quách Thiên nói, “Cho nên Hoàng Vạn là khoác lác sao?”

“Đi đâu có thể tìm được Hoàng Vạn?” Triển Chiêu hỏi Quách Thiên.

“Tam Gia Lộng có một tửu trang Tây Bắc là do nhà hắn mở.” Quách Thiên nói, “Hắn ngày thường sẽ ở khu vực đó hoạt động, không phải ở trong cửa hàng, chính là ở sòng bạc phía sau hoạt động a.”

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường liền chuẩn bị chờ lát nữa trời sáng đi xem một chút.

Triển Chiêu ưỡn ngực, đối với Bạch Ngọc Đường nháy mắt mấy cái, ý kia —— Chuột! Nhìn thấy không! Nếu không phải tới ăn khuya thì nhất định còn chưa có một chút đầu mối nào a! Miêu gia xoay người liền có thời cơ!

Bạch Ngọc Đường một tay bưng ly rượu một tay gắp thức ăn cho Triển Chiêu, gật đầu dụ dỗ —— thiên hạ nhiều mèo như vậy, ngươi lợi hại nhất!

Uống mấy ly rượu lại có manh mối, hai người đột nhiên cũng có chút mệt nhọc liền chạy về Khai Phong Phủ trùm đầu ngủ một giấc, chờ lúc tỉnh lại, ngày đã sáng.

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường tinh thần phấn chấn thức dậy chuẩn bị đi tra án.

Ra cửa phòng, đụng phải Công Tôn cúi đầu từ cửa trong phòng đối diện đi ra, nhìn Công Tôn tiên sinh còn rất buồn cười, lần này không mang theo rương thuốc, mà là cầm túi tiền, tựa hồ vừa đi vừa đếm bạc.

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đều tò mò, tiến tới nhìn.

Công Tôn ngẩng đầu một cái nhìn thấy hai người bọn họ còn sợ hết hồn, nhìn bốn phía chung quanh, vừa hỏi, “Tiểu Tứ Tử trở lại không?”

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đều lắc đầu, tối hôm qua một trận dày vò a, hai đứa trẻ phỏng đoán còn chưa tỉnh ngủ.

Công Tôn gật đầu một cái, đem túi tiền cất kỹ, bộ dáng kia giống như là muốn ra cửa mua đồ.

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường vội vàng đi theo ra ngoài, đến cửa viện liền gặp Lâm Dạ Hỏa đang vươn vai ngáp.

Hỏa phượng thấy Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đi theo Công Tôn, liền đuổi theo, “Các ngươi đi chỗ nào a?”

Công Tôn nói, “Đi cửa hàng bán vàng.”

“Tiên sinh, ngươi muốn mua vàng sao?”

Công Tôn gật đầu, “Hai ngày trước Yêu Vương có nói với ta, lúc rảnh rỗi thì mua cho Tiểu Tứ Tử một con heo vàng, có thể trừ tà còn có thể tránh gặp ác mộng.”

Ngũ Gia mới vừa rồi nhìn lướt qua, phát hiện trong túi tiền có nhiều tiền, “Mua con heo lớn cỡ nào a?”

Công Tôn khoát khoát tay, “Mua thêm mấy con để trong nhà, đỡ cho nó cả ngày lẫn đêm gặp ác mộng! Dứt khoát đi đặt một cái gối bằng heo vàng luôn!”

Triển Chiêu mấy người bọn họ cũng dở khóc dở cười, Công Tôn làm cha cũng là tâm mệt, con trai thiên phú dị bẩm tự mang thần thông, làm cha thật là đến ngủ cũng không nỡ.

“Ngươi đi một mình? Không đi cùng Triệu Phổ sao?” Triển Chiêu có chút không yên lòng, dẫu sao Công Tôn tiên sinh là trấn trạch chi bảo ở Khai Phong Phủ.

“Triệu Phổ sáng sớm lại đi khảo trường rồi, có nói hôm nay là thi cưỡi ngựa, phần thi tương đối trọng yếu.”

“Vậy ta cùng với ngươi đi.” Lâm Dạ Hỏa vừa nghe đi cửa hàng bán vàng cảm thấy hứng thú, vừa vặn nhìn một chút có vòng tay vàng nào đẹp mắt hay không thì mua cho muội muội một chiếc.

Công Tôn cùng Lâm Dạ Hỏa cùng đi, vừa đi vừa thảo luận đi cửa hàng nào, Trần gia tốt hay là Lưu Ký tốt.

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đi một hướng khác đi, đi Tam Gia Lộng.

 

←Chương trước: Chương 18: DẠ TẬP←

→Chương sau: Chương 20: CỬA HÀNG VÀNG→

Tác giả:

editor/ beta of NHPC

Một suy nghĩ 2 thoughts on “ LĐÁ⋅TT – CHƯƠNG 19: CHẤP NIỆM

Bình luận về bài viết này