Đăng trong TAACN - NN

TÁACN – CHƯƠNG 10: THỜI GIAN LỮ NHÂN

Chương 10: Thời gian lữ nhân – Du hành thời gian

Editor: Rosaline

Beta: Rosaline

Phương Vũ cùng Thẩm Dạ, hai cái người tuổi trẻ ở Dạ Vũ trấn trong một án kiện được An Cách Nhĩ giúp qua này, vì An Cách Nhĩ mang đến một án kiện kỳ quái khác.

Tám năm trước phát sinh một huyền án, một trong hai vị người sống sót của án Sơn Thành, Tô Phương, đi tới phòng tranh của An Cách Nhĩ.

Ngoài mọi người dự liệu, vị người bị hại này mất trí nhớ, cũng không phải là không nhớ được hung thủ năm đó, cũng không phát hiện cái đầu mối quan trọng gì, mà là đưa tới một vấn đề không giải thích được tới hỏi An Cách Nhĩ —— có tin linh hồn xuất khiếu cùng du lịch thời gian hay không.

Điều này hiển nhiên nhấc lên hứng thú của An Cách Nhĩ.

An Cách Nhĩ không có nói thẳng bản thân tin tưởng hay là chưa tin, mà là ý bảo Tô Phương, nói tiếp chuyện xưa của cô.

Tô Phương nói, năm đó cô và Alex, kỳ thực đều là biết hung thủ là ai, sở dĩ không có nói cho cảnh sát, là bởi vì sau khi nói ra hẳn là cũng sẽ không có người tin tưởng, không chừng hai người bọn họ còn có thể bị đưa đi bệnh viện tâm thần, bởi vì chân tướng thật sự là quá mức quỷ dị.

An Cách Nhĩ không có vội vã hỏi đến tột cùng chuyện gì xảy ra, trái lại hỏi, “Vậy tại sao bây giờ muốn đến tìm kiếm xin giúp đỡ chứ? Lúc này có cái gì đặc biệt sao?”

Tô Phương có chút kinh ngạc nhìn An Cách Nhĩ.

Thẩm Dạ cùng Phương Vũ nhìn nhau một cái, đều cảm thấy vấn đề An Cách Nhĩ hỏi này thật có tài nghệ.

Mạc Phi chú ý tới Mạc Tần cùng Phil một bên biểu tình kích động, liền bắt đầu làm kiến thiết tâm lý.

Quả nhiên, Tô Phương lời kế tiếp rất có chút chấn động hiệu quả, “Bởi vì khả năng rất nhanh lại sẽ phát sinh một án Sơn Thành thứ hai, dĩ nhiên… Địa điểm biết đâu không hề ở công viên Sơn Thành.”

An Cách Nhĩ nhìn Tô Phương một chút, như có điều suy nghĩ gật đầu, hỏi, “Là hung thủ hại năm đó các cô lần thứ hai gây án sao?”

Tô Phương chỉ là nhíu nhíu mày, tựa hồ cũng không xác định.

An Cách Nhĩ suy nghĩ một chút, “Căn cứ logic của cô, nói ra cảnh sát cũng sẽ không tin tưởng, sở dĩ hung thủ của án Sơn Thành năm đó là một người du hành thời gian sao?”

Tô Phương lại một lần nữa kinh ngạc nhìn An Cách Nhĩ.

Phil cùng Mạc Tần đều gật đầu —— quả nhiên là phản ứng này chỉ có An Cách Nhĩ mới có! Thú vị!

Phương Vũ cùng Thẩm Dạ đều hiếu kỳ hỏi An Cách Nhĩ, “An Cách Nhĩ, anh không kinh ngạc sao?”

An Cách Nhĩ bưng ly lên, thờ ơ nói, “Cô ấy đã nói qua sự tình rất ly kỳ, nói ra sẽ bị đưa đi bệnh viện tâm thần, trước đó cũng nhắc tới linh hồn xuất khiếu cùng du hành thời gian, như vậy phỏng chừng chính là một hướng đi như thế đi.”

An Cách Nhĩ vừa uống trà, vừa để cho Tô Phương kể lại nói một chút, năm đó đến tột cùng chuyện gì xảy ra.

Tô Phương liền bắt đầu giảng thuật*.

*giảng giải + thuật lại

Tô Phương đối với quá trình án kiện phát sinh năm đó vẫn là không nhớ rõ, ký ức của cô chỉ dừng lại ở lúc bọn họ ra ngoài quay chụp, cùng với, lúc được cứu tỉnh lại, một đoạn ở giữa kia là chỗ trống. Cùng cô có cảnh ngộ tương đồng là Alex, cũng là tình huống như thế, đây cũng là các cô nói cho cảnh sát.

Nhưng trên thực tế, Tô Phương cùng Alex đều có một đoạn thể nghiệm sắp chết, trong khoảng thời gian này sự tình hai người bọn họ trải qua, cũng không có nói cho cảnh sát.

Tô Phương nói, trong trí nhớ của cô, có một đoạn cảnh tượng giống như cảnh trong mơ vậy.

Lúc đó cô và Alex đều đứng ở trong một cái đường hầm sáng ngời, cảnh tượng bốn phía tựa như đoạn phim giống nhau rất nhanh mà phát ra, là sự tình quá khứ bọn họ trải qua cùng sự tình thời gian tới có khả năng trải qua.

Ở phía trước đường hầm, một người đàn ông mặc quần áo bảo vệ màu xám đứng, cầm một cây gậy bóng chày dính máu.

Trên mặt người đàn ông kia một mảnh đen nhánh, căn bản thấy không rõ ngũ quan, thanh âm cũng là mang theo âm rè rè, như là mang theo một món đồ điện tử nào đó.

Người đàn ông kia nói cho hai người bọn họ biết, chúc mừng hai người bọn họ, hai người bọn họ là người du hành thời gian được chọn.

Hắn tự xưng là người du hành thời gian, đang tìm những người du hành thời gian khác. Thời gian của hắn cùng thời gian của người bình thường là khác biệt, hắn một mực lấy mỗi tám năm làm một đơn vị thời gian xuyên qua, bởi vậy, mỗi tám năm, hắn sẽ ở chỗ bản thân dừng lại, giết một số người. Ở trong những người này, sẽ có như như Tô Phương cùng Alex vậy, có năng lực thức tỉnh du hành thời gian. Đồng thời, hắn còn có lời tiên tri, Tô Phương cùng Alex sẽ ở tám năm sau, trở thành người du hành thời gian như hắn, nếu như phản kháng quy luật của du hành thời gian, sẽ bị giết chết.

Mạc Phi nghe được có chút như lọt vào trong sương mù, thời gian cái gì người du hành cái gì, tám năm làm đơn vị xuyên qua, còn bị giết chết… Logic ở nơi nào?

Mạc Tần cùng Phil đều nhìn chằm chằm An Cách Nhĩ.

An Cách Nhĩ uống trà, bình tĩnh mà nghe xong, cuối cùng buông cái ly xuống, hỏi, “Cho nên đâu? Chồng cô Alex đã chết sao?”

Phương Vũ cùng Thẩm Dạ rút miệng hít hơi lạnh, Phil cùng Mạc Tần tiếp tục âm thầm nắm tay —— quả nhiên là An Cách Nhĩ!

An Cách Nhĩ có chút ghét bỏ mà liếc Mạc Tần cùng Phil một cái.

Hai người lập tức thu liễm biểu tình trên mặt, tiếp tục nhìn sự tình phát triển.

“Alex trước đây không lâu rơi lầu, kết luận của cảnh sát là di chứng bị thương của hắn dẫn đến chứng hậm hực*, nói cách khác, bọn họ cảm thấy Alex là tự sát.”

*trầm cảm

“Cô không có cùng cái nhìn?” An Cách Nhĩ hỏi.

Tô Phương lắc đầu, “Trước đây không lâu, tôi và Alex buổi tối lúc ngủ, đều lại một lần nữa có tình trạng cái loại linh hồn xuất khiếu sắp chết của tám năm trước này, chúng tôi lại một lần nữa gặp được người du hành thời gian tám năm trước đó.”

“Nga?” An Cách Nhĩ nâng cằm, cảm thấy hứng thú hỏi, “Hắn nói cái gì?”

“Hắn đưa cho Alex một cây gậy bóng chày, để cho hắn trở thành người du hành thời gian, nhưng Alex cự tuyệt.” Tô Phương thở dài, “Không lâu sau đó Alex liền chết… Thế nhưng tôi biết hắn tuyệt đối không phải là tự sát.”

“Cô cảm thấy hắn là bị cái người du hành thời gian kia giết chết?” An Cách Nhĩ hỏi.

Tô Phương nói, “Chắc là lực lượng thần bí nào đó!”

“Cho nên…” Mạc Phi cau mày, “Cô cảm thấy cô sau đó cũng sẽ bị hại?”

Tô Phương hít sâu một hơi, “Hoặc là, lại một lần nữa phát sinh thảm án cùng loại với án Sơn Thành, khả năng tôi chính là hung thủ. Sau đó tôi sẽ…”

“Biến mất, thẳng đến tám năm sau đó lại xuất hiện sao?” An Cách Nhĩ hỏi, “Dựa theo logic của người du hành thời gian mà nói.”

Tô Phương gật đầu, biểu thị đây là nguyên nhân cô tới tìm xin giúp đỡ.

Mạc Phi cũng hiểu rõ Mạc Tần cùng Phil ở kích động thứ gì, An Cách Nhĩ bắt vô số hung thủ giảo hoạt hung tàn, thủ đoạn cao minh, nhưng lần này, hắn cần bắt hung thủ, dĩ nhiên là một “người du hành thời gian”.

“Nói cách khác, án Sơn Thành sở dĩ không có phá, là bởi vì cái hung thủ kia theo vị trí thời gian của chúng ta là không cùng một dạng. Chúng ta bây giờ là hiện tại, sau một khắc* là sau một khắc, mà thời gian của người du hành bây giờ là hiện tại, sau một khắc cũng tám năm sau?”

*mười lăm phút

Tô Phương gật đầu, “Đại khái chính là cái ý tứ này…”

“Ừm.” An Cách Nhĩ ôm cánh tay bắt đầu tổng kết, “Cho nên đường hầm thời gian như vậy là hắn tùy thân mang theo sao? Hắn sau khi giết người xong, nhanh chóng liền tiến vào đường hầm, sau đó ra khỏi chính là tám năm sau? Vậy ở trong đường hầm thời gian, các cô lúc gặp mặt đều là trạng thái linh hồn xuất khiếu sao? Bởi vì cô cùng Alex hai lần tiến vào đường hầm thời gian, đều là tại dưới tình huống thân thể không thể động, một lần là trọng thương gần chết, một lần là trạng thái ngủ. Nhưng hung thủ này dĩ nhiên có thể giết người, liền biểu thị hắn tiến vào đường hầm thời không là trạng thái thực thể…”

Tô Phương suy nghĩ một chút, cái này hiển nhiên là thứ cô tới bây giờ không có cân nhắc qua, nhưng cũng chỉ có thể gật đầu, “Đại khái là vậy…”

“Vậy cô phải làm như thế nào đem thực thể tiến vào đường hầm thời gian chứ? Nhất định phải hoàn thành một cái nghi thức sao? Chẳng hạn như trước đó nếu như Alex nhận lấy gậy bóng chày người du hành thời gian cho hắn, hắn liền phải đi hoàn thành một án Sơn Thành khác? Sau đó hắn là có thể lấy trạng thái thực thể tiến vào đường hầm thời gian, sau khi đi ra đường hầm chính là tám năm sau. Vậy ở cái thời không này của chúng ta, Alex có đúng hay không liền biến mất chứ?”

Tô Phương có chút bất đắc dĩ nhìn Thẩm Dạ cùng Phương Vũ một chút.

Hai người nhún vai —— An Cách Nhĩ nói là phù hợp logic.

“Thuyết pháp này của cô kỳ thực rất có ý tứ.” An Cách Nhĩ tựa hồ cũng không nghi ngờ tính chân thực trong lời nói của Tô Phương, mà là hoàn toàn dựa vào trong tình huống tồn tại du hành thời gian, “Cũng có lẽ bây giờ rất nhiều huyền án không có phá cùng hung thủ bắt không được, hoặc là đám người vô cớ mất tích, đều là bởi vì tiến vào đường hầm thời gian, chờ thời điểm xuất hiện lại là tám năm sau… Nói đi nói lại thì, tại sao là một điểm tám năm, mà không phải mười tám năm hoặc là tám mươi năm? Cùng với, điểm thời gian bất đồng này là thuộc về vấn đề khoa học, dùng phương pháp của logic có thể lý giải. Nhưng phương pháp tiến vào đường hầm lại phải thông qua một nghi thức giết người như thế đến liền từ khoa học thoáng cái nhảy đến huyền học thậm chí là mê tín, bởi vì giữa giết người cùng xuyên qua thời gian cũng không có tồn tại quan hệ nhân quả tất nhiên gì.”

Tô Phương há miệng, như là muốn tiếp tục nói, nhưng An Cách Nhĩ lại hỏi cô, “Thể nghiệm sắp chết của cô và Alex, cảnh trong mơ vân vân đều là cùng nhau phát sinh, đồng thời cảnh ngộ cảm thụ nghe thấy đều nhất trí sao?”

Tô Phương tiếp tục gật đầu.

“Nhưng đây hết thảy hiện tại cũng không có chứng cứ, chỉ có cô đơn phương miêu tả phải không?” An Cách Nhĩ hỏi.

Gương mặt Tô Phương bất đắc dĩ.

An Cách Nhĩ đứng lên, đi tới bên giá sách, ngẩng đầu nhìn tư liệu trên cái giá, vừa nói, “Nói cách khác, ta hiện tại chỉ tồn tại hai loại lựa chọn, bằng không là tin tưởng tồn tại của người du hành thời gian, bằng không chính là tin tưởng cô đang nói dối, là ý tứ này sao?”

Tô Phương có chút nóng nảy, nhìn Phương Vũ cùng Thẩm Dạ bên cạnh.

“Cũng có thể là có tình huống khác đi.” Phương Vũ cùng Thẩm Dạ đều nói, “Khả năng người du hành thời gian là một âm mưu, cảnh ngộ của Tô Phương cũng là âm mưu… Nhưng là chúng ta đều không biết rõ ràng, cho nên tới tìm ngươi…”

“Là cảnh ngộ của hai người Tô Phương cùng Alex ngộ đều là âm mưu.” An Cách Nhĩ sửa lại một chút, vừa nói, vừa từ trên giá sách lấy được một cặp tư liệu đi trở về.

Trở lại ngồi xuống trên ghế sa lon, An Cách Nhĩ đem cặp tư liệu đặt vào trên đầu gối, mở ra, lật một cái, tìm được một ít báo chí cắt ra liên quan tới án Sơn Thành năm đó.

An Cách Nhĩ có hứng thú sưu tập tư liệu huyền án, rất nhiều tên án kiện chưa giải hắn đều có cặp tư liệu riêng để cất giữ.

An Cách Nhĩ ở trên bàn xé ra một tờ giấy ghi chép, cũng ở phía trên viết xuống mấy chữ “một trong người sống sót rớt lầu, một người sống sót khác miêu tả hung thủ là người du hành thời gian”, đem lời ghi chú kẹp ở trong cặp tư liệu.

Sau đó, An Cách Nhĩ lại để cho Mạc Phi gọi điện thoại cho Oss, nói muốn tư liệu của án Sơn Thành năm đó, cùng với tư liệu xảy ra án Alex rơi lầu gần nhất.

Phương Vũ cùng Thẩm Dạ nhìn nhau một cái, hỏi An Cách Nhĩ, “An Cách Nhĩ, anh đồng ý nhận vụ án này?”

An Cách Nhĩ cũng không có trả lời, chính là đem cặp tư liệu khép lại, ngẩng đầu, lại nhìn Tô Phương một chút.

Sau khi Một đoạn đối diện ngắn ngủi, ánh mắt của An Cách Nhĩ rơi vào trước ngực Tô Phương mang một cái kim cài ngực.

Kia là một kim cài tinh xảo tráng men —— một mặt nữ nhân đầu đầy rắn làm tóc.

An Cách Nhĩ lẩm bẩm nói, “Tất cả mọi người cảm thấy mặt người tóc rắn là Medusa.”

Người bên cạnh đều không hiểu nhìn An Cách Nhĩ —— nhảy thế nào nhảy tới cái hướng kia? Không đầu không đuôi.

Tô Phương còn lại là ngẩng đầu, nhìn An Cách Nhĩ.

An Cách Nhĩ mỉm cười, thấp giọng nói, “Nhưng là có thể là Erinyes.”

—0o0o0o0—

Tác giả:

editor/ beta of NHPC

Một suy nghĩ 2 thoughts on “TÁACN – CHƯƠNG 10: THỜI GIAN LỮ NHÂN

Bình luận về bài viết này