Đăng trong ẢĐTS/ ẢĐTĐ - TY

ẢĐTS/ ẢĐTĐ – CHƯƠNG 82

CHƯƠNG 82

EDITOR: ROSALINE

BETA: ROSALINE

Dung Đình nhìn chằm chằm bên trong kính chiếu hậu, SUV màu đen nhấn còi hai cái không có kết quả sau đó, lui xe về phía sau, quay đầu hướng về phía chỗ đậu khác lái đi.

Không biết sao, hắn dĩ nhiên nhịn không được thở dài một hơi.

Dung Đình một lần nữa cúi đầu, Lục Dĩ Quyến tựa lưng vào ghế ngồi giống như một con dê con đợi làm thịt, để cho hắn không khỏi lại một lần nữa hôn lên môi đối phương… Mềm mại mà triền miên.

Nhưng cùng lúc đó.

Mẹ Lục cảm thấy rất tức giận.

Lúc buổi sáng hội nghị video cùng nước Mỹ bà còn đang nói chuyện với nhau tán thưởng trong hai năm này tố chất quốc dân của người dân trong nước bay lên cực nhanh, thế hệ trẻ của người Trung Quốc chăm chỉ, thông minh, là trụ cột vững vàng của công ty có thể tin cậy cũng như là phó thác lấy trọng trách… Kết quả buổi tối trở về nhà, cứ như vậy bị vả mặt bốp bốp bốp.

—— lại có người chiếm chỗ đậu tư nhân của bà!

Tuy rằng phòng này mua đã có chút lâu năm, nhà để xe công cộng dưới hầm đã không giống như ở tiểu khu kiểu mới ngay ngắn có thứ tự vậy. Nhưng là người cùng sở hữu tiểu khu, chỉ cần đúng hạn giao nộp tiền thuê hằng năm, vẫn như cũ có thể được hưởng chỗ đậu cố định thuộc về tư nhân.

Lúc này, mẹ Lục vừa đem xe quay đầu, tùy tiện tìm một cái chỗ đậu công cộng gần đây dừng lại, vừa ở trong lòng tức giận mắng cái chủ xe không có chút tố chất nào kia! Rõ ràng sơn màu vàng trên mặt đất phun sơn viết hai cái chữ tư nhân thật to, chỉ cần trợn tròn mắt, nhất định có thể nhìn ra chỗ đậu xe này không phải là công cộng! Mà đối phương cư nhiên cứ như vậy tùy tùy tiện tiện mà ngừng lại, lẽ nào không có khóa cọc*, đối phương liền không thể bằng vào trái tim tự giác cùng đạo đức công cộng lại nhiều thêm hai vòng tìm một chỗ đậu sao?

*khóa cọc

担心小区停车位被占,如何选择合适的车位地锁- 知乎

Đương nhiên, mẹ Lục khẳng định rõ ràng, chỗ đậu nhà mình đã kề bên cửa ra, lại gần sát thang máy, tuyệt đối là một vị trí thuận tiện nhất bằng không bà cũng sẽ không hàng năm đều so với nhà khác giao nhiều tiền hơn… Nhưng thuận tiện như vậy là trả tiền mà đến thuận tiện, lương tâm đối phương lẽ nào bị chó ăn mất rồi!

“Tố chất quốc dân Trung quốc chính là bị người như vậy kéo chân sau, mới có thể hàng năm đều bị nước Mỹ cười nhạo, ha hả, còn lái BMW… Thực sự là sát rìa của nhà giàu mới nổi mà!”

Ngồi ở chỗ tài xế ngồi nhỏ giọng lẩm bẩm, mẹ Lục móc ra giấy bút, cuối cùng vẫn viết xuống một câu nói vô cùng lễ phép: “Chỗ đậu tư nhân, xin ngài mau chóng dời xe yêu đi, cảm ơn.”

Kéo túi lên, mẹ Lục xuống xe khóa xe, hùng dũng oai vệ khí phách hiên ngang về phía chiếc xe BMW giống như được bảo dưỡng hoàn toàn mới kia chạy chậm đi đến.

======================

“Ngô… Dung Đình, anh xong chưa!”

Gần như sắp hít thở không thông Lục Dĩ Quyến cuối cùng không thể nhịn được nữa, đem Dung Đình ức hiếp đè ở trên người đẩy lật qua.

Cậu vừa níu cổ áo mình hấp thu dưỡng khí thiếu thốn, vừa bởi vì không cách nào khắc chế khô nóng, mà nhịn không được cởi ra hai cúc áo.

Dung Đình nhưng là càng áp chế càng hăng giống nhau, cúi đầu vừa nếm xương quai xanh đối phương, “Cùng em đương nhiên không xong… Lúc nào chúng ta có thể không đóng phim, không ra khỏi cửa, cứ như vậy ở nhà nghỉ mấy ngày là okie hết.”

“Ha hả, cùng anh ở nhà ngây ngô em còn có thể nghỉ ngơi?” Lục Dĩ Quyến bất mãn trừng mắt Dung Đình một cái, tiếp tục kéo khoá kéo áo lông lên, “Được rồi, em phải về nhà, đều chín giờ, còn không biết mẹ em lúc nào sẽ trở lại… Em tốt nhất vẫn là ở nhà chờ đón tương đối an toàn.”

Tuy rằng ngoài miệng nói như vậy, nhưng khi Lục Dĩ Quyến chuẩn bị mở cửa xe lúc xuống xe, vẫn là không nhịn được lại nhìn mắt Dung Đình.

Đối phương nghiêng dựa vào chỗ tài xế ngồi, cánh tay thon dài tùy ý khoát lên trên ghế dựa phó lái, nơi ống tay áo áo sơmi lộ ra hai cái đồng hồ kiểu dáng hoàn toàn giống nhau… Ánh mắt Lục Dĩ Quyến dừng lại ở chỗ này, tiếp tục lần thứ hai nhìn phía mặt của Dung Đình, ánh mắt đối phương thâm thúy đang dừng ở mình, trong nháy mắt, trong đầu Lục Dĩ Quyến phảng phất nhanh chóng hiện lên toàn bộ hình tượng đắp nặn trên màn ảnh lớn của Dung Đình.

Thực sự là… Quá đẹp trai!

Lục Dĩ Quyến luyến tiếc đi, một lần nữa nhào qua, lôi cổ áo của Dung Đình chủ động hôn lên đối phương.

Khóe miệng Dung Đình phảng phất vào giờ khắc này giương lên mỉm cười được như ý, hắn chế trụ hàm dưới Lục Dĩ Quyến, đoạt lại nắm quyền trong tay thuộc về mình, đem cái hôn này làm sâu sắc.

Nhưng mà… Coi như Lục Dĩ Quyến say sưa ở trong lòng cánh tay của Dung Đình, mặc dù từ từ nhắm hai mắt, cậu vẫn cảm giác phía trước mình bỗng nhiên tối sầm một cái.

Phân tâm giây lát.

Lục Dĩ Quyến hơi mở mắt ra.

Cậu đầu tiên thấy được một cái đôi giày tinh xảo, màu đỏ chót, theo đi lên, là tây trang nữ sĩ màu tím cẩn thận tỉ mỉ, khăn lụa dài tinh xảo cột lỏng mà ở trước ngực đánh một kết… Cuối cùng là mặt quen thuộc, vặn vẹo, nghiêm túc, tức giận, muốn đem cậu treo ngược lên quất tám nghìn roi.

Mà ở trong nháy mắt cùng đối phương mắt nhìn mắt, cả người Lục Dĩ Quyến đều cứng lại.

Tùy theo mà đến chính là hoảng loạn trước nay chưa có.

Cậu nhanh chóng đẩy Dung Đình ra, thuận thế nhéo ống tay áo đối phương một cái, ý bảo hắn hướng về phía ngoài cửa sổ nhìn.

Dung Đình quay đầu lại.

Lúc này, ở ngay phía trước xe, một cái người phụ nữ sắc mặt lạnh lùng đang cầm giấy ghi chép, trầm mặc nhìn chăm chú vào hai người.

Nhờ vô tình gặp được Paris ban tặng, Dung Đình tự nhiên liếc mắt một cái liền nhận ra thân phận của đối phương.

Trái tim hắn chìm hướng trầm xuống, nhưng vẫn là ở trước tiên dùng sức cầm tay của Lục Dĩ Quyến.

Nhưng mà, rõ ràng lòng bàn tay mới vừa rồi còn nóng rực, dĩ nhiên ở nơi này một cái chớp mắt trở nên lạnh lẽo.

Lục Dĩ Quyến bản năng muốn tránh khỏi Dung Đình, ánh mắt hai người giao nhau, Dung Đình thấy rõ kinh hoàng đáy mắt của đối phương.

“Đừng sợ.” Thanh âm một chữ một của Dung Đình vang ở bên tai Lục Dĩ Quyến, nắm tay cậu trong nháy mắt buộc chặt, tiếp tục thả lỏng, phảng phất ở thông qua phương thức như vậy tiếp sức mạnh cho cậu, “Anh giải thích.”

Nói xong, Dung Đình nghiêng người, kéo Lục Dĩ Quyến trước khi xuống xe liền đẩy cửa xe ra.

“Dì ngài khỏe, con là Dung Đình.” Lời dạo đầu Trực tiếp ngắn gọn, Dung Đình không kiêu ngạo không siểm nịnh mà đứng ở trước mặt mẹ Lục, “Nghe nói ngài trở về nước, vẫn luôn không có tới cửa gặp ngài, thật sự là thất lễ.”

Thần sắc hắn thản nhiên, âm điệu bình ổn, trên mặt còn có nụ cười vừa đúng.

Giống như là bạn trai của người bình thường đúng dịp gặp được phụ huynh đối phương, không có một điểm nào là người xấu xa mà người ta nhận không ra.

Nhưng mà, mặc dù biểu hiện khéo léo bình tĩnh như vậy, nhưng vẫn như cũ không thể đổi lấy một cái nụ cười của mẹ Lục, bà che mặt quét mắt liếc mắt Dung Đình, thậm chí không có hỏi han có lệ lúc lần đầu tiên gặp nhau, trực tiếp vòng qua hắn. Mẹ Lục đem vật lời ghi chú cầm trong tay cắm vào trên cần gạt nước trước xe của Dung Đình, tiện đà hướng về phía phương hướng phó lái đi đến.

Ngồi ở trong xe Lục Dĩ Quyến không dám lại ở lại, nhanh chóng đẩy cửa xe ra xuống xe, “Mẹ… Cái kia, chúng ta…”

Cậu co quắp đứng ở trước mặt của mẹ Lục, nỗ lực muốn nói gì mà ở trước khi cậu mở miệng, ánh mắt mẹ Lục nhưng chán ghét quét dưới cổ áo của cậu, tiếp tục nhắc nhở: “Cúc áo.”

Lục Dĩ Quyến đỏ mặt lên, luống cuống tay chân đi cài lại.

Chỉ là, ánh mắt sáng quắc của mẹ rơi vào trên người cậu, trong lòng bàn tay Lục Dĩ Quyến tất cả đều là mồ hôi lạnh, không cẩn thận, liền đem cúc áo níu tới một cái.

Cúc áo Kim loại trên mặt đất bắn hai cái, tiếp tục lăn đến dưới xe.

Lục Dĩ Quyến xấu hổ muốn chết, đang muốn cúi người nhặt, mẹ Lục nhưng duỗi ra một bước, chắn trước mặt của con trai.

Tác phong cường thế bảo trì Quanh năm của mẹ Lục, trong ánh mắt bật ra lửa giận không che giấu được, bà nhìn chằm chằm hai mắt của Lục Dĩ Quyến, đỉnh mày mảnh khảnh cong lên, tiếp theo hỏi: “Con nói con nói chuyện yêu đương, ở chung, chính là cùng cậu ta cùng một chỗ?”

Lục Dĩ Quyến hiển nhiên đã ý thức được, lúc đó đem lí do thoái thác tới lừa gạt người đại diện, ở trên người của mẹ là hoàn toàn không có hiệu quả.

Cử động của hai người ở bên trong xe, cùng với thổ lộ ẩn ý mấy ngày hôm trước, đủ để cho mẹ trí tuệ của cậu lập tức liên tưởng đến quan hệ của hai người đến tột cùng phát triển đến trình độ nào.

Lục Dĩ Quyến cố khắc chế hoảng hốt, nhỏ giọng khẩn cầu: “Mẹ, chúng ta về nhà lại nói cho tốt được hay không? Nơi trường hợp công cộng này… Không có tiện nói nha.”

Come out cũng tốt, thẳng thắn cũng được, sự tình phát triển đến nước này, Lục Dĩ Quyến đã không đi tự hỏi làm sao che giấu, nhưng mấu chốt là, từ nhỏ đi theo mẹ lớn lên, Lục Dĩ Quyến vừa chịu ảnh hưởng từ mẹ vô cùng sâu, đồng thời cũng vô cùng hiểu rõ tính cách của mẹ mình. Cậu chỉ sợ mẹ dưới cơn thịnh nộ, miệng không lựa lại nói, ngay tại trận làm Dung Đình khó xử.

Quả nhiên, mẹ Lục cười như không cười mà hừ một tiếng, khoanh tay đứng vững, hoàn toàn không có ý tứ muốn rời khỏi, “Con còn biết nơi này là trường hợp công cộng?”

Sắc mặt Lục Dĩ Quyến bắt đầu trắng bệch, cậu tự cho là lừa gạt tất cả đến chặt chẽ, toàn bộ không nghĩ tới quan hệ của hai người sẽ dưới tình huống như vậy cho hấp thụ ánh sáng ở trước mặt mẹ.

Nhưng coi như cậu khẩn trương lúc không biết nên nói cái gì, Dung Đình nhưng đi tới bên cạnh hai người, hắn phảng phất căn bản không có chú ý tới bầu không khí giương cung bạt kiếm giữa mẹ Lục cùng Lục Dĩ Quyến, mà là ung dung ngồi chồm hổm xuống, khom lưng thay Lục Dĩ Quyến nhặt lên cúc áo bên cạnh bánh xe.

“Của em này.” Dung Đình mở ra lòng bàn tay, đem cúc áo đưa tới trước mặt của Lục Dĩ Quyến.

Lục Dĩ Quyến theo liền nhìn về Dung Đình, trên mặt đối phương có nụ cười cổ vũ, cũng có thản nhiên không sợ hãi.

Trái tim Lục Dĩ Quyến thoáng thả ra một ít, cậu nhặt lên cúc áo Dung Đình đưa tới, mặt trên kim loại rõ ràng còn có chứa nhiệt độ cơ thể đối phương, đây càng cho cậu an tâm.

Mà ở sau khi Lục Dĩ Quyến nhận lấy cái cúc áo này, Dung Đình đứng ở bên cạnh cậu, lần thứ hai nhìn về mẹ Lục, “Dì, con và Dĩ Quyến cùng một chỗ hơn nửa năm, tuy rằng chúng con đều là đàn ông, nhưng đối với đoạn tình cảm này, chúng con là đối đãi vô cùng nghiêm túc, trước giấu diếm, là con bởi vì lo lắng sẽ khiến ngài và Dĩ Quyến mâu thuẫn, mới để cho em ấy tạm thời không cần nói cho ngài, cái này là lỗi của con, con hướng về phía ngài xin lỗi.”

Dung Đình nói xong, tiếp tục hướng về phía mẹ Lục cúi mình chào.

Thế nhưng, Dung Đình cũng không có kết thúc lúc đó, mà là tiếp tục nói: “Không biết ngài còn nhớ con hay không, chúng ta ở Pháp gặp qua một lần, nghề nghiệp của con là diễn viên, có lúc sẽ phải chịu quấy nhiễu của truyền thông, nếu như ngài có thể lý giải cho, chúng ta là không phải có thể đến một cái địa phương tương đối an tĩnh lại tiếp tục nói chuyện? Con biết ngài sợ rằng tạm thời không có cách nào khác tiếp thu quan hệ của con và Dĩ Quyến, thế nhưng con hy vọng ngài có thể cho con một cái cơ hội hướng về phía ngài giải thích.”

Trực tiếp đến nơi đây, mẹ Lục nguyên bản rơi vào trong kinh sợ, bỗng nhiên liền tĩnh táo lại.

Loại lãnh tĩnh này, cũng không phải là tha thứ, lý giải, hoặc là tâm tình tức giận phai nhạt, mà là trong nháy mắt, một loại tâm tình ý thức khác chiếm giữ trong đầu mẹ Lục.

Bà thực sự nhớ kỹ người trẻ tuổi trước mặt này.

Diễn ngang tài ngang sức cùng với con trai mình trong một bộ phim đoạt giải Cannes, bởi vì là tác phẩm của con trai, mẹ Lục tuy rằng không có hứng thú, nhưng vẫn là rút ra thời gian quý giá chăm chú nghiêm túc xem xong hết rồi.

Bà đã quá lâu không có quan tâm vòng giải trí trong nước, thì lý giải đối với Dung Đình cũng không đủ nhiều, nhưng chỉ thông qua bộ tác phẩm này, mẹ Lục chí ít có thể thấy được, đây là một vị diễn viên kỹ xảo biểu diễn tốt.

Đương nhiên, trừ lần đó ra, thấy đối phương cùng con trai ở trong phim ảnh có các loại hành động thân thiết, mẹ Lục vẫn là cảm thấy vô cùng căm tức.

Loại căm tức này nguyên bản đã theo thời gian chuyển dời nhạt đi dần dần, nhưng mới vừa rồi chứng kiến bọn họ ở trong xe gần như quên mình hôn môi, nhưng lại một lần nữa chọc giận mẹ Lục.

Bà khổ cực vất vả bồi dưỡng con trai lớn lên, dĩ nhiên không phải đưa cho cái loại giống y như chồng trước của bà vậy, không có có trách nhiệm! Không có đảm đương! Chỉ biết là lấy danh nghĩa tình yêu không ngừng gia tăng thống khổ cho người yêu! Cuối cùng nhưng người đàn ông vừa đi tới rồi lại rời để lại đùa giỡn dằn vặt!

Nhưng mà, mặc dù bị tâm tình tràn đầy như vậy, bởi vì một lần nói của Dung Đình, mẹ Lục nhưng không khỏi thoáng đổi mới ấn tượng đối với hắn lại… Cái này mặc dù là một diễn viên, nhưng rất hiểu kỹ xảo nói chuyện. Không có không quan tâm xung đột, thậm chí cũng không có hoảng loạn bởi vì con trai mình áy náy hoặc là chột dạ, hắn bình tĩnh trước tiên hướng mình nói rõ tình huống thời khắc này, ngôn ngữ ngắn gọn nói rõ quan hệ của hai người, cuối cùng thậm chí còn không quên nói yêu cầu của mình.

Tiến lùi có lễ tiết.

Hử… So với Lục Dĩ Quyến chỉ biết là khẩn trương mạnh hơn nhiều.

Mẹ Lục liếc mắt đứng ở bên người đối phương, rõ ràng con trai của mình biểu hiện ra tâm tình ngoài ỷ lại, tự nhiên sinh ra một cổ chỉ oán giận tiếc rèn sắt không thành thép mà thôi.

Thế nhưng, ấn tượng cải thiện ngắn ngủi, nhưng cũng không đủ để khiến bà cứ như vậy tiếp thu đề nghị của đối phương.

Mẹ Lục nhẹ giọng cười nhạt, “Ta cũng không có gì muốn nghe lời giải thích của ngài đây, mời ngài trở về đi.”

Tiếp theo, bà chìa tay kéo Lục Dĩ Quyến qua, “Về nhà.”

—0o0o0o0—

Tác giả:

editor/ beta of NHPC

Một suy nghĩ 2 thoughts on “ẢĐTS/ ẢĐTĐ – CHƯƠNG 82

Bình luận về bài viết này