Đăng trong MVMTT/ MVTPT - SY

MVMTT/ MVTPT – CHƯƠNG 45

, 45

EDITOR: ROSALINE

BETA: ROSALINE

Long Ngọc bưng chén cháo ăn từng muỗng từng muỗng cháo, Nhã Diệc ôm người, một đũa đút đồ ăn, một đũa đút món chính, rất là tự nhiên, hoàn toàn là hình thức tương cứu trong lúc hoạn nạn, chồng già chồng già.

“Tiểu Chân Nhi, thằng nhóc kia là người nào?” Cưu Bàn hỏi dĩ nhiên là Yến ngày hôm nay chạy đến tìm đánh.

“Một trong mấy con nuôi của Long Tĩnh.” Long Ngọc nhạt nói.

“Giữa các ngươi…” Cưu Bàn nói oán hận trừng liếc mắt những người khác, nếu không phải là bị bọn người kia tính kế, hắn mới không muốn hỏi đâu! Chuyện nguy hiểm như vậy vì cái gì để cho hắn đến làm a!

“Rơm rạ cứu mạng trước đây.” Long Ngọc nói rất nhạt, biểu tình cũng là nhàn nhạt, nhưng chính là dáng vẻ này, lại không hiểu để cho người ta rất đau lòng.

Nhã Diệc ôn nhu ôm người vào trong ngực, không có nói một lời an ủi, bởi vì anh sẽ vẫn luôn làm bạn cùng cậu, sẽ không lại để cho cậu cô tịch.

“Vậy hắn…” Y mới vừa mở miệng muốn nói gì, bị Phượng Giác kéo ống tay áo một tý, tức khắc ngậm miệng lại.

Sự việc Long Ngọc năm đó ở hồng lâu, bọn họ hoặc nhiều hoặc ít nghe nói qua một tí, lại cũng không có mấy người để ở trong lòng, dù sao cách quá lâu, trong trí nhớ Nhã Diệc và cậu thì vẫn luôn ở chung một chỗ.

Nếu không có hôm nay ở chỗ này vừa vặn đụng phải, bọn họ cũng sẽ không nghĩ người kia năm đó cư nhiên sẽ oán hận chất chứa sâu đậm với Nhã Diệc.

Long Ngọc nhàn nhạt cười, “Đều là chuyện quá khứ, không đáng giá nhắc tới, ta cũng sớm đã quên.”

Nhìn thoáng qua Nhã Diệc mỗi lần nói đến chuyện này đều cực kỳ lòng dạ hẹp hòi, cười nói: “Có phải hay không, Nhã.”

Nhã Diệc đối với một cọc từng chuyện một năm đó đều không có quên qua, chẳng qua Long Ngọc nói quên mất, làm một trung khuyển tất cả lấy bà xã đại nhân làm tiêu chuẩn tới nói, dĩ nhiên là tuyệt đối tán thành!

“Ừm, vật không thuộc mình cũng không phải của mình, không quan trọng mà thôi.”

Mười triệu năm tháng dài sông rộng, bọn họ sớm đã không phải là hai bên lúc đó.

Tựa như những người đã trải qua trăm lần luân hồi đó, chuyện cũ trước kia nhớ kỹ lại rõ ràng, cũng sớm không còn như lúc đó nữa.

“Được rồi, đừng nói những chuyện để cho người ta khó chịu này, cẩn thận ta sẽ lật quán.” Nhã Diệc nhàn nhạt nói để cho người ta hộc máu, không phải nói quên mất sao! Còn kích động như vậy làm gì!

Nhã Diệc hừ nhẹ một tiếng, đối với người đáng ghét, thì tính là quên mất cũng thấy đáng ghét!

“Thân ái, còn muốn ăn chút gì sao?” Bữa ăn chọn tới đã ăn không sai biệt lắm, Nhã Diệc cười tủm tỉm ôm Long Ngọc đến chân của mình ngồi, tính trẻ con dán mặt mình lên mặt cậu.

Long Ngọc xoa bóp gò má của anh, “Coi em là heo sao, ăn nhiều như thế còn ăn.”

“Thân ái thế nào lại là heo.” Nhã Diệc nghiêm trang nói: “Coi như phải, thân ái cũng con là xinh đẹp nhất, ưu nhã nhất kia!”

Long Ngọc: “…”

Mở miệng một ngụm cắn ở trên miệng người nào đó, ghê tởm, cư nhiên thật sự dám nói cậu là heo!

Nhã Diệc đối với thức ăn ngon đưa tới cửa dĩ nhiên là tới thì không cự tuyệt, lập tức đảo khách thành chủ, hung hăng ngậm môi đỏ mọng đưa đến bên mép.

“Hừm…” Long Ngọc trừng lớn con ngươi tím, kháng nghị! Anh chơi xấu!

Nhã Diệc vô tội chớp mắt, thân ái đây là em tự mình đưa lên.

Những người khác lại nhịn không được cong môi lên, hai người kia a…

Trong lòng Phượng Giác rất là vui mừng.

Cậu ta đối với Long Ngọc em trai này vẫn luôn là rất quan tâm, cũng biết cậu có không ít đau khổ đã qua, chẳng qua sau đó đều sẽ không lại lo lắng.

Có Nhã Diệc ở bên người cậu, chung quanh Long Ngọc vĩnh viễn cũng sẽ là ấm áp hồng nhạt, những không thoải mái trong lòng này trong mắt đó đều chỉ có người đàn ông của cậu, cũng sẽ giúp cậu xua tan.

Một góc bàn, Phụ Úc Thịnh rũ ánh mắt uống trà, Phong Tiễn Hành quen mắt nhìn hai người hôn.

“Đừng nhìn.” Phụ Úc Thịnh mắt chưa từng nâng, “Bây giờ yêu sâu đậm, lúc phản bội hận thì hận càng sâu đậm.”

“Ngươi nhìn hai người bọn họ, có khả năng phản bội sao?” Phong Tiễn Hành từng thấy qua ân ái, không thấy ân ái này thành như vậy, mấy nghìn năm hơn vạn năm giống như mối tình đầu vậy!

“Có thể tìm cơ hội.” Phụ Úc Thịnh lên giống như vẻ lo lắng, “Trước tiên nghĩ biện pháp tách bọn họ ra.”

“Làm sao tách?” Phong Tiễn Hành liếc hắn một cái, “Tiểu thiếu gia Thời Vũ trong lòng Minh hậu cũng không ở, ngươi có biện pháp nào có thể dẫn dắt người rời đi?”

Hắn yên lặng nửa ngày, rất nhẹ nói một tên, “Quý Liễn.”

“Hắn? Được sao?” Phong Tiễn Hành hoài nghi.

“Kia là nửa con trai của Long Ngọc.” Phụ Úc Thịnh nhắm mắt lại, trong mắt cất giấu ẩn nhẫn, hình như đáy lòng có người cười lạnh một tiếng, giống như thanh âm đao cắt lộ ra châm biếm.

Ngươi thật đúng là bỏ được.

“Tiểu Thiến Thiến, buổi tối cùng Tiểu Hồ Điệp tới chỗ tôi bên này đánh bài đi.” Long Ngọc cười tủm tỉm tựa vào trong lòng Nhã Diệc, trong con ngươi phượng màu tím lóe ra ý cười để cho người ta hoảng hốt.

Tất Thiến chu mỏ kéo ở cánh tay Quý Liễn, “Mới không đi!”

Năng lực tính nhẩm kinh khủng cùng đã gặp qua là không quên được của Long Ngọc và Nhã Diệc, cùng với ăn ý của hai người, quả thực chính là thần khí đánh bạc!

Cậu ta mới không muốn cùng bọn họ cùng nhau đánh bài đâu.

“Cậu sợ thua?” Lông mi dài lá liễu Long Ngọc nhướng lên, Tất Thiến vừa muốn thừa nhận, Long Ngọc nhẹ giọng nói, “Ta đây có thể có ảnh tắm năm đó của Tiểu Hồ Điệp đó.”

“Cậu một tên không biết xấu hổ! Còn tới!” Tất Thiến xù lông.

“Cậu nếu không tới tôi thì đăng lên quang võng, để cho người trong thiên hạ đều nhìn thấy.” Long Ngọc trái tim hư hỏng nói.

“Quý Liễn, cậu ta bắt nạt em!” Tất Thiến nhào tới trong lòng Quý Liễn lên án.

Quý Liễn vuốt lông cho cậu ta, nhìn trần nhà, ảnh tắm của anh ta? Chuyện lúc nào?

“Tiểu Hồ Điệp… Phải ngoan ngoãn nghe lời.” Ngón tay Long Ngọc câu, người đã xuất hiện ở trên ghế sô pha bên người Quý Liễn, ngón tay dài nhọn nâng cằm Quý Liễn, toàn bộ mặt đều muốn tiến đến trên mặt Quý Liễn.

“Bằng không thì, ta chính là thật sự đăng nhá.”

Từ góc độ của một ít người nhìn sang, rõ ràng là đã hôn vào nhau.

Phụ Úc Thịnh nhìn thấy một màn này, nắm chặt đôi đũa trong tay trực tiếp bẻ thành hai nửa!

Cổ Quý Liễn ngửa về phía sau, giữa chân mày hiện lên bất đắc dĩ. “Dạ. Chủ nhân.”

“Thân ái.” Long Ngọc còn muốn tiếp tục đùa giỡn người, thân thể nhẹ một chút, người đã bị Nhã Diệc ôm đi.

Đùa giỡn có thể, chính là… Anh sẽ ghen!

“Đánh bài sao?” Phượng Giác mắt cười hỏi, “Tớ cũng đi, Tiểu Chân Nhi tớ và cậu một đội.”

“Được nha, đều đến đây đi.” Long Ngọc suy nghĩ một chút nói, “Trước tiên là nói cho tốt, thua… Cởi quần áo! Cởi hết, khỏa thân chạy nhá!”

Phốc ——!

Có muốn chơi lớn như thế hay không a!

Mọi người trực tiếp văng, bọn họ thua cùng lắm thì thay quần áo, nhưng ngộ nhỡ Long Ngọc thua, để cho bọn họ nhìn thấy thân thể nhỏ kia, Nhã Diệc tên kia tuyệt đối tuyệt đối tuyệt đối sẽ giết người diệt khẩu!

Nhã Diệc mím môi cười, “Vậy thì đều tới chơi đi.”

Đang khi nói chuyện, ánh mắt nhàn nhạt đảo qua mọi người, mọi người cạn lời ngưng nghẹn, con mẹ nó, ngươi ánh mắt này là có ý gì.

Uy hiếp trần trụi a!

“Bọn này không đi!” Tất Thiến ôm Quý Liễn, chủ nhân thích đùa giỡn Quý Liễn nhất, cậu ta mới không muốn đi!

Tất Thiến đã tưởng tượng đến cảnh tượng Quý Liễn bị cởi láng hết, lập tức lắc đầu giống như trống bỏi.

Long Ngọc nhướng mày, “Tiểu Thiến Thiến có thể không đến, chẳng qua Tiểu Hồ Điệp nhất định phải qua đó!”

Tất Thiến chu mỏ, Quý Liễn đi, cậu ta có thể không đi sao, bắt nạt người!

Long Ngọc cười tủm tỉm chớp mắt, chính là bắt nạt cậu.

Tất Thiến ghé vào trong lòng Quý Liễn nước mắt chảy dài, thuận tiện sàm sỡ!

Một cái người rình coi, ánh mắt càng ngày càng lạnh lùng.

“Có muốn đi dính vào một chân hay không?” Phong Tiễn Hành nhìn sắc mặt của Phụ Úc Thịnh càng ngày càng không đúng.

“Ngươi cảm thấy cậu ta sẽ đồng ý sao?” Phụ Úc Thịnh hỏi ngược lại, hắn và Long Ngọc kết thù không phải là một ngày hai ngày, nói thật hắn thật sự không biết làm sao đắc tội Long Ngọc, lúc bắt đầu gọi cũng là Minh hậu, về sau Quý Liễn tới Minh giới, hắn muốn mời người đến làm cấp dưới của mình, khi đó Long Ngọc là nói như thế nào?

‘Đây là U Dạ vương của ta, ngươi một Quận vương nho nhỏ cũng dám mở miệng muốn người!’

Từ lần kia bắt đầu Long Ngọc thì nhìn hắn không thuận mắt, hắn cũng ghi hận Long Ngọc, gặp mặt chính là một tiếng mợ, thầm mắng Long Ngọc là người phụ nữ.

“Có thể đồng ý hay không, ngươi không hỏi một chút làm sao biết.” Phong Tiễn Hành cảm thấy Long Ngọc người nọ không ấn bài bình thường ra bài, có lẽ nói không chừng sẽ đồng ý đó.

Chủ yếu nhất, hắn thật muốn đi qua cùng bọn họ chơi, nói không chừng có thể nhìn thấy Long Ngọc trần trụi.

Nghĩ tới đây, Phong Tiễn Hành thì cảm thấy chính mình tràn ngập nhiệt tình!

Phụ Úc Thịnh nhàn nhạt liếc mắt nhìn hắn, hắn nơi nào sẽ không biết trong lòng người này nghĩ cái gì, chẳng qua bản thân so với hắn lý giải Long Ngọc, biết chuyện này không thành được, đi qua chẳng qua là tự rước lấy nhục!

“Nghĩ cho chính ngươi đi, đừng ở chỗ này chít chít nghiêng nghiêng.”

Phong Tiễn Hành âm thầm mắng một tiếng, ha, thì lúc này muốn dùng tới ngươi cũng không dùng được, ta nếu có thể đi qua còn cần ngươi sao!

Long Ngọc đầu kia đang liên hệ Hồi Mâu, gọi bọn họ hai người tới đánh bài.

Hồi Mâu vừa nghe tiền đặt cược kia thì trả lời không, “Không đi!”

“Ngươi không đến, ta thì nói cho khắp thiên hạ chuyện ngươi sáu tuổi còn đái dầm!” Long Ngọc uy hiếp.

“Đại gia ngươi! Người nào nói với ngươi!” Đây chính là lịch sử đen của Hồi Mâu.

“Đương nhiên là chị cả nhà ngươi.” Long Ngọc cười nói.

Lúc đó Vi Tích vì có thể ôm ôm cháu nhỏ, chính là bán em trai nhà mình đi từ đầu tới chân, từ nhỏ đến lớn cái chuyện xấu hổ gì Long Ngọc đều biết.

“Ta khinh! Nàng là chị ruột ta sao!” Hồi Mâu hừ hận mắng, con ngươi đảo một vòng, “Đi có thể, ta muốn dẫn người!” Ngươi không cho ta thoải mái, ta cũng không cho ngươi thoải mái!

“Đi nha, đến đây đi.” Long Ngọc đoán chừng biết hắn muốn kêu người nào, chỉ là nhàn nhạt nói, tắt máy.

Trái lại Hồi Mâu sửng sốt, lẽ nào Chân thực sự cho qua mấy chuyện kia? Mặc kệ, đều kêu đến!

Lúc Phụ Úc Thịnh đang phiền, quang tín của Hồi Mâu đến, gọi hắn và Phong Tiễn Hành còn có Nam Vũ Liên Hoa đi tham gia ván bài của Long Ngọc, bên kia thông báo Yến.

Hồi Mâu còn không biết, làm như vậy lại bị cháu trai nhà mình ghi hận!

===—0o0o0o0—===

—0o0o0o0—

Tác giả:

editor/ beta of NHPC

Một suy nghĩ 2 thoughts on “MVMTT/ MVTPT – CHƯƠNG 45

Bình luận về bài viết này