Đăng trong MVMTT/ MVTPT - SY

MVMTT/ MVTPT – CHƯƠNG 46

, 46

EDITOR: ROSALINE

BETA: ROSALINE

Ván bài định ở tám giờ tối, trong phòng nghỉ ngơi dưới lầu gian phòng Long Ngọc bọn họ kia, cùng căn phòng của bọn họ trực tiếp liên thông.

Đám người kia thật sớm thì lục tục đi tới trong phòng nghỉ ngơi, Long Ngọc cũng đi xuống trước, Nhã Diệc còn lại là ở trong phòng bếp nhỏ giúp Long Ngọc chuẩn bị ăn khuya.

Anh không biết làm ăn khuya, chẳng qua anh có thể học, trong khoảng thời gian này thì đang học làm tart trứng.

Tuy rằng, trước mắt dáng dấp chỉ có thể nói là khó coi, chẳng qua hương vị vẫn là không tệ, Long Ngọc rất nể tình giao nhiệm vụ này cho anh, Nhã Diệc cũng làm đặc biệt tốt.

Long Ngọc xuống lầu thì nhìn thấy Yến, nhàn nhạt liếc nhìn cái gì cũng không nói, đi tới ngồi xuống bên người Phượng Giác, Phượng Giác đưa cho cậu một ly trà xanh.

“Đè đè lửa.”

“Tớ không sao.” Long Ngọc nhận lấy trà uống một ngụm, “Ừm, trà ngon.”

“Đầu xuân rang, ngày hôm qua lúc thu dọn túi không gian lục lọi ra tới, nếu không uống thì cũ.” Phượng Giác thấy cậu yêu thích lại cho cậu tiếp một ly.

“Trà anh trai rang để khi nào đều uống ngon.” Long Ngọc khẽ nói, cậu và Phượng Giác kề bên rất gần, môi gần như dán đến trên mặt Phượng Giác, rất là thân mật.

Trong mắt Yến tối sầm, Long Ngọc trước đây lúc ở hồng lâu thì yêu thích đùa giỡn người, cũng rất ít gần gũi với người như thế, khi đó Nhã Diệc coi như là một người trong rất ít.

“Đúng đó, bà xã của ta làm cái gì cũng tốt!” Y vừa nghe Long Ngọc khích lệ bà xã nhà mình, lập tức dương dương đắc ý.

“Đi qua một bên, có quan hệ gì tới ngươi, cũng không phải ngươi làm.” Long Ngọc liếc liếc mắt Y, thật là, rắm thối!

Y nhe răng, y so với Nhã Diệc tên kia hàm súc rất nhiều có được hay không!

Hừ, Long Ngọc ngạo kiều nheo mắt, Nhã nhà cậu làm cái gì đều là tốt nhất của, hắn vậy có thể so sánh được.

Y bị ánh mắt khiêu khích này của Long Ngọc làm cho lập tức xù lông, còn không có đứng lên tới thì bị Phượng Giác một cái tát vỗ xuống.

“Nhiều người như vậy, đừng làm rộn.”

Y tủi thân mím môi, rõ ràng là tên kia đang nháo!

“Hừ! Anh trai, cậu nhìn Y, hắn trừng tớ!” Long Ngọc “mảnh mai” ôm vai của Phượng Giác, nhỏ giọng làm nũng kia để cho mọi người run rẩy cả lên.

Con mẹ nó! Quá rét lạnh! Thì coi như ngươi là yêu nghiệt cũng nói chuyện thật tốt nha! Minh hậu đại nhân, ngài là nữ vương thụ ngạo kiều, không phải là bạch liên hoa không muốn mặt! Đừng kích thích người như thế!

Con mắt Long Ngọc đảo bọn họ một vòng, ý tứ kia là đừng cho là ta không biết các ngươi nghĩ cái gì, dáng vẻ còn ngạo kiều nho nhỏ kia, để cho mũi mọi người trực tiếp ngứa!

Âm Nhã Diệc! Ngươi nha mau xuống tới! Bà xã ngươi lại loạn thông đồng người!

Nhã Diệc bưng tart trứng hình thù kỳ quái từ trên lầu đi xuống, mới vừa đi tới cửa thang lầu thì phát hiện bầu không khí trong phòng nghỉ ngơi đầy quỷ dị.

Y và Tất Thiến bọn họ dùng ánh mắt cầu cứu nhìn anh. Mà những người khác anh lúc đầu thì không thích, cũng là đối với hắn chẳng thèm ngó tới, còn có mấy người rõ ràng sắc mặt khó coi.

Nhã Diệc nhướng mày, nhìn thoáng qua Yến ngồi ở một bên, ánh mắt đảo qua mọi người ở đây, cuối cùng ở trên người Hồi Mâu dừng lại.

Ánh mắt màu xanh biếc, mang lạnh như băng để cho người ta tim đập nhanh, Hồi Mâu không nghĩ đến Nhã Diệc sẽ dùng ánh mắt như thế nhìn chính mình, bị sợ hết hồn, khi nhìn đến Yến bên cạnh hắn, lúc này mới âm thầm kêu hỏng bét.

Vì dỗi với Long Ngọc lúc này mới kêu người đến, lại quên mất, cấm kỵ sâu nhất với người này lại là Nhã Diệc.

Nhã Diệc chỉ nhìn cái nhìn kia, thẳng đến toàn bộ hoạt động tan cuộc, không có liếc mắt xem qua Hồi Mâu, nói câu nào với hắn.

“Thân ái, tới ăn nào.” Nhã Diệc thu hồi ánh mắt đi tới ngồi xuống bên người Long Ngọc, Phượng Giác liếc nhìn tart trứng hình thú rất là kỳ quái kia, quả quyết dời đi.

“Ừm.” Long Ngọc không thèm để ý cầm lấy một khối đặt vào trong miệng, cắn xuống.

Tất cả mọi người trợn to hai mắt nhìn cậu, cảm giác lần này hai người nhất định sẽ ầm ĩ lên, Long Ngọc kia là vị giác cái gì nha! Muốn bao nhiêu xoi mói có bấy nhiêu xoi mói, hãy chờ xem, nhất định sẽ nhổ ra!

Thế nhưng! Long Ngọc từ từ nhai, nuốt xuống, gật đầu, “Cũng không tệ lắm, đường hơi nhiều, ngọt chút, lần tới bỏ ít đường, bỏ vào chút thịt quả quả trăm hương thì tốt hơn.”

Cằm mọi người đều sắp rớt, thiệt hay giả! Minh hậu ngài chớ miễn cưỡng a!

Nhã Diệc khiêm tốn nhớ kỹ. “Ừm, ta nhớ kỹ.” Nhìn lại mọi người, mỉm cười, nói: “Các ngươi làm sao không ăn, không việc gì, muốn ăn có thể nếm chút.”

Mọi người ngươi nhìn ta một chút, ta nhìn ngươi một chút, biểu tình vẻ mặt táo bón, khó có được ăn ý như vậy, tập thể lắc đầu.

Ăn sẽ chết đi!

Long Ngọc cắn tart trứng, ăn xong một khối đi lấy khối thứ hai, thuận tiện uống ngụm trà xanh, trừ đi vị ngọt trong miệng, khoan hãy nói, ngọt của tart trứng này, hợp với cay đắng của trà xanh nói thật vừa vặn.

“Em cần gì phải vì hắn làm khó chính mình.” Yến nhịn không được mở miệng.

Lúc này Long Ngọc đều không có nghe thấy, tiếp tục ăn, thẳng đến một dĩa tart trứng đều vào bụng cậu, cậu mới sờ bụng nhỏ hơi phồng, thỏa mãn cảm thán một tiếng, “Hừm, ăn thật no!” Thân thể nghiêng đến trong lòng Nhã Diệc, tìm một tư thế thoải mái, “Lần tới thử bánh bông lan đường trắng xem, tart trứng ăn nhiều cảm giác có chút chán.”

Nhã Diệc cười ôm Long Ngọc tựa như mèo con, sau đó không biết từ nơi nào cư nhiên lấy ra một mảnh bánh sơn tra đặt vào trong miệng của cậu.

“Ngoan ngoãn, ăn chút sơn tra, có trợ giúp tiêu hóa.”

Yến Ngồi ở một bên cuối cùng không thể chịu đựng được coi thường của bọn họ, bước đi qua đó thì muốn kéo Long Ngọc qua, chỉ là tay còn chưa đụng tới, người trước mắt đã bị Nhã Diệc ôm đi, tay vươn cứng ở tại chỗ, hắn tức giận nhìn sang, tức giận nói: “Biết em ấy ăn nhiều phải ăn bánh sơn tra, vì cái gì lúc ăn cái gì cũng không nói, đây là yêu của ngươi với em ấy?”

Nhã Diệc ôm chắc Long Ngọc, lạnh lùng cười. “Có liên quan gì tới ngươi.”

“Sự việc của Chân Nhi thì có liên quan với ta!”

“Nga, phải không? Bản thiếu chủ làm sao không biết, ngươi có tư cách gì quản chuyện của ta.” Long Ngọc nắm tay Nhã Diệc, câu môi cười nhạt

“Bản thiếu chủ thì nguyện ý ăn đồ ông xã nhà ta làm, ngươi tính là thứ gì ở chỗ này khoa tay múa chân.”

“Ta là người đàn ông của em!” Không trải qua suy nghĩ mà nói ra, trong phòng hoàn toàn yên tĩnh.

Bầu không khí áp lực càng ngày càng dày, tiếng cười kiêu ngạo của Long Ngọc đánh vỡ phần nặng nề này, giống như là mở cống lũ lụt, làm sao cũng không ngừng được, trong phòng rất im lặng, chỉ có tiếng cười của một mình cậu, vô cùng quỷ dị, cậu giống như là nghe được cái truyện cười vô cùng hay gì vậy, ghé vào đầu vai Nhã Diệc cười to, một lúc lâu cậu mới dừng cười, cằm hướng về phía trước mang góc mười lăm độ, kiêu ngạo không cười nói một câu nói.

“Ngươi cũng xứng!”

Sắc mặt của Yến tức khắc trắng bệch, một đoạn phủ đầy bụi ký ức bị mở ra.

‘Này Yến! Tiểu Từ ném hồng lâu mà đi du ngoạn núi non sông nước, ngươi cũng không ngăn?’

‘Kia là quyền hạn của hắn.’

‘Chậc, ngươi có phải người đàn ông của ta hay không, như thế nào giúp hắn nói chuyện?’

Lúc đó hắn là làm sao ấy nhỉ, hắn chỉ nói hai chữ, không phải.

Long Ngọc lúc đó chỉ là liếc mắt nhìn hắn, nhưng hôm nay, Long Ngọc lại cảm thấy buồn cười, thực sự là châm chọc!

Nhã Diệc ôm Long Ngọc đứng lên, lạnh lùng đảo qua Yến cứng ở tại chỗ.

“Đừng xuất hiện trước mặt ta nữa, người nào mang đến người đó mang đi, cho các ngươi mười giây, bằng không đừng trách bản vương tự tay xử lý.”

Nhã Diệc một câu nói ra, phòng nghỉ vốn thì yên tĩnh càng ngày càng im lặng.

Coi như là kẻ ngu si thần kinh lớn, đều biết Nhã Diệc tức giận, hơn nữa cơn tức tuyệt đối không nhỏ.

Người nơi này đều không phải người ngu, không ai sẽ hoài nghi tính chân thực trong lời nói của anh.

Nhất là mấy người ở trong tay anh ăn xong vị đắng.

Cốt khí cái gì, ở trước mặt sinh mạng, vĩnh viễn đều không tính cái gì.

Hồi Mâu chua chát nhìn thoáng qua Nhã Diệc, hắn biết lần này là thật sự bị anh đáng ghét.

Không được mười giây, những không nên tới đó đều tự giác đi sạch trơn.

Yến vốn là không nguyện ý đi, Hồi Mâu lạnh lùng nhìn hắn, nói: “Ngươi nếu như muốn chết, thì lưu lại!”

Cuối cùng, hắn vẫn là đi.

Long Ngọc châm biếm cười nhìn một màn trước mắt, nói có bao nhiêu yêu, kỳ thực thật sự lại có bấy nhiêu yêu.

Trước uy hiếp đến sinh mệnh của chính mình, những yêu đó lại coi là cái gì.

Dối trá!

Nhã Diệc rất muốn giết người, chưa từng có người dám ở trước mặt của anh khiêu khích như vậy, nhất là chuyện năm đó ở trong lòng anh vẫn luôn thì là một cây gai.

Thì coi như Long Ngọc không phải là thật sự yêu, nhưng là có một số việc vẫn là phát sinh qua.

Bây giờ hắn dám ở trước mặt anh lần thứ hai nhắc tới, rõ ràng chính là tự tìm cái chết!

Nếu không có Long Ngọc tựa vào trong lòng anh, để cho anh còn nhớ rõ quan trọng nhất với mình là cái gì, bằng không anh thật sự sẽ huyết tẩy Phong Hành Hào.

Hai tròng mắt màu xanh biếc luôn luôn thản nhiên như khói, dính vào một chút đỏ tươi, sát khí bốn phía.

“Được rồi, mình bắt đầu đi.” Long Ngọc cười nói, chỉ huy Nhã Diệc đi bày bàn, Nhã Diệc hôn cậu một cái, đi lấy quân bài.

Đôi cánh tay vòng ở đầu vai Long Ngọc, cậu nửa nghiêng đầu, Quý Liễn ghé vào đầu vai cậu, mặt u ám, “Làm sao vậy?” Tiểu Hồ Điệp rất ít dán cậu, nhiều nhất là cậu đùa giỡn Tiểu Hồ Điệp, bất an giống như vậy, thật đúng là rất ít thấy.

“Ta để cho U Dạ điệp lục soát gian phòng của người kia.” Tay Quý Liễn ôm đầu vai Long Ngọc có chút run rẩy, một bình nhỏ màu trắng đưa đến trước mặt Long Ngọc, “Đây là Tiểu Lam bọn họ phát hiện.”

“Đừng nói cho Nhã.” Long Ngọc thu bình nhỏ kia vào, vỗ vỗ tay Quý Liễn, cảm giác tay anh ta vô cùng lạnh, người này là sợ hãi.

Yến, ngươi điên rồi! Quả nhiên là hận ta không chết!

“Cho ta đi, ta so với ngươi có ích.” Cưu Bàn mở miệng, tới muốn bình nhỏ kia.

“Cầm.” Long Ngọc ném cho hắn.

“Quay đầu lại cho phần quà lớn.” Cưu Bàn ngửi đồ trong bình một cái, sắc mặt đều không tốt, thứ này tuy nói giết không chết Long Ngọc, lại cũng sẽ không khiến cậu dễ chịu, hắn thật sự hoài nghi, lời người kia luôn miệng nói, rốt cuộc là yêu à, hay là hận nha! Cũng dám đối với Long Ngọc như thế!

Yến không biết thanh bích châu tuyết tai hại với Long Ngọc? Lừa ai đó! Hắn cũng coi như từ Ngọc trang đi ra, năm đó vườn hoa bạch ngọc trồng đầy thanh bích châu tuyết, Long Ngọc là yếu ớt ra sao, hắn cũng không phải không biết, hắn nhưng vẫn là nhận thức này! Có lẽ hắn không có yêu đậm như hắn nghĩ vậy, càng nhiều hơn chính là không cam lòng đi!

Nhã Diệc lấy quân bài trở về, phát hiện bọn họ tâm tình đều có chút không đúng, mang nghi hoặc hỏi: “Phát sinh chuyện gì?Có quan hệ với thân ái, hay là có quan hệ với người nọ.”

Một câu nói ra khỏi miệng, Quý Liễn thiếu chút nữa lộ tẩy, ngay cả những người khác đều cảm thấy trong lòng lộp bộp một tý, có muốn đoán chuẩn như vậy hay không!

Long Ngọc cười đứng ở trước mặt Nhã Diệc, cầm qua quân bài trong tay anh, ở trên mặt anh hôn một cái.

“Có thể có chuyện gì, cho dù có sự việc cũng không có quan hệ tới hắn, người không liên hệ nói đến tới làm cái gì, xúi quẩy.”

“Thật sự?” Nhã Diệc có chút không quá tin tưởng, cảm giác của anh rất ít khi sai, chẳng qua nghe được Long Ngọc nói người hắn đáng ghét như vậy, tâm tình vẫn là khá hơn nhiều.

“Bằng không thì sao chứ, em đã lừa gạt anh sao?” Long Ngọc mất hứng trợn mắt liếc mắt nhìn anh.

Nhã Diệc nghiêm túc suy nghĩ một chút, gật đầu.

“Đã lừa gạt!”

“Âm Nhã Diệc!” Long Ngọc giơ chân, người này tại sao có thể không cho mặt mũi như vậy!

“Ngoan, hôn một cái.” Nhã Diệc lại là vừa lúc tiếp được Long Ngọc muốn đi qua cào anh, thuận thế ở trên môi người trộm hương.

Một màn cãi nhau này, coi như là quét sạch cái loại bầu không khí nặng nề trước đó.

Long Ngọc nổi giận, cực kỳ tức giận, kéo Phượng Giác qua, “Em và anh trai một tổ!”

“Tốt.” Nhã Diệc mỉm cười nói.

“Thua cởi quần áo.” Cằm nhỏ Long Ngọc vừa nhấc, cùng Nhã Diệc gọi nhịp.

“Ta thua cởi quần áo, em thua ——” Nhã Diệc liếc mắt quan sát từ trên xuống dưới, “Ta muốn em hôn ta.”

Cằm mọi người đều mau rớt, ngươi dám ở không biết xấu hổ chút sao!

“Được nha, dù sao cũng không mất mát gì.” Long Ngọc gật đầu.

“Liên tục thua ba ván thêm một trận yêu yêu, em chủ động.” Nhã Diệc mỉm cười nói.

Con mẹ nó! Anh thật đúng là dám!

“Âm Nhã Diệc!” Long Ngọc nghiến răng!

Y nghe ánh mắt cũng sáng rực, nhìn về phía Phượng Giác, Phượng Giác mắt dao bay, “Anh dám.” Tức khắc ỉu xìu, có tà tâm không tặc đảm a nát!

“Vì cái gì không dám, đây là kỹ thuật quyết định thắng thua, là khen thưởng của người thắng.” Nhã Diệc cười tủm tỉm nhìn về phía Y, “Hay là nói, ngươi hy vọng người khác nhìn thấy thân thể trần trụi của bà xã nhà ngươi?”

Y bị một kích như thế, chỗ nào còn quản có thể bị Phượng Giác phạt hay không! Y là kiên quyết phải vì phúc lợi của chính mình tranh thủ, càng quan trọng hơn, không thể để cho người khác không công nhìn vợ y, đây chính là quyền lợi một mình y có!

Nhã Diệc nhìn thấy Y bị khơi dậy ý chí chiến đấu, cũng có thể bảo đảm sẽ không nhường, lập tức cười càng ngày càng ôn nhu.

Chỉ cần anh không sai lầm, anh thì có thể nắm chặt phần thắng.

Trên đời này, còn có thể là ai so với anh hiểu rõ thân ái nhà anh hơn chứ.

Trận quân bài này đánh xuống, quần chúng vây xem hình dung nói, có thể dùng kinh thiên địa, quỷ thần khiếp, tinh phong huyết vũ để hình dung.

Hai bên có thắng thua, chính là cuối cùng tình hình chung vẫn là nắm giữ ở Nhã Diệc và Y bên này.

Ở dưới tính thắng lợi tuyệt đối, hai người đàn ông hài lòng ôm vợ mình hưởng thụ phúc lợi đi.

Chỉ là, cuối cùng tình huống làm sao, thì không được biết.

Chỉ biết là, ngày thứ hai Y bị bắt một vẻ mặt bao hoa đá ra gian phòng, mà Nhã Diệc và Long Ngọc một ngày cũng không có xuất hiện.

Cho nên nói, ông xã này có lúc là phúc hắc vẫn là an toàn, chí ít sẽ không bị đánh xong còn đuổi ra cánh cửa.

Sau khi tan cuộc, Quý Liễn làm bạn cùng Tất Thiến trở về phòng, vừa tới cửa gian phòng, thì nhìn thấy một người đang đợi anh ta.

“Quý Liễn có thể nói chuyện sao?” Phụ Úc Thịnh đứng cách anh ta năm bước ra.

“Có cái gì có thể nói.” Quý Liễn lạnh nhạt nhìn hắn, một tay nắm Tất Thiến nói.

“Long Ngọc.” Lúc Phụ Úc Thịnh nói ra tên này, đổi lấy chỉ là cười nhạt của Quý Liễn, “Không có cậu ta, ngươi sẽ không phải chết.”

“Không có chủ nhân, sẽ không có ta bây giờ.” Quý Liễn lạnh nói.

“Cậu ta năm đó lừa ngươi! Ngươi vốn không cần trở thành U Dạ điệp!” Phụ Úc Thịnh khẩn thiết nói, một năm kia lúc nhìn thấy Quý Liễn đứng ở trong nước đỏ tươi, hắn thì cảm thấy này người không nên ở chỗ này!

“Ngươi có biết tự của ta?” Quý Liễn hỏi.

“Không biết.” Hắn chưa từng có nghe nói qua.

“Ta tự, U Xuyên.” Quý Liễn nói xong mở cửa lôi kéo Tất Thiến vào phòng, cánh cửa ở trước mặt của hắn đóng lại.

“U Xuyên…” Phụ Úc Thịnh đứng tại chỗ lẩm bẩm đọc hai chữ này.

Cửu u chi uyên, vong xuyên chi bạn. (vực sâu âm phủ, bên bờ Vong Xuyên.)

Người này là trời sinh thuộc về Minh giới.

Long Ngọc cho tới bây giờ đều sẽ không vô duyên vô cớ chọn người.

“Người kia thật đáng ghét.” Tất Thiến bĩu môi, đối với Phụ Úc Thịnh cậu ta vẫn luôn đều không thích, nhất là ánh mắt người này nhìn về phía Quý Liễn, làm cho cậu ta rất khó chịu!

“Không cần để ý tới hắn.” Quý Liễn nhẹ nhàng ở đỉnh tóc ấn xuống một cái hôn.

Phụ Úc Thịnh chỉ cần không đến trêu chọc bọn họ, thì tính toán hắn vô cùng xấu xa, cũng cùng anh ta không quan hệ.

“Ôi, cư nhiên không nhìn thấy Minh hậu cởi quần áo, chậc…” Tất Thiến cảm thán, bỗng nhiên bị Quý Liễn từ phía sau ôm lấy.

“Không nhìn thấy thân thể trần trụi của chủ nhân, Thanh Y… Rất thất vọng a.” Thanh âm Quý Liễn yếu ớt truyền đến, Tất Thiến lui lui cổ, cười khan một tiếng.

“Em đây không phải là hiếu kỳ nha… Minh vương bảo bối cậu ta như vậy, vóc người nhất định không tệ… Nhìn xem cũng không việc gì không tốt nha…” Tất Thiến càng nói thanh âm càng thấp, cũng càng nói càng chột dạ!

Ở lúc cậu ta vội vã vì chính mình giải thích, Quý Liễn đã đè người ngã xuống giường.

Nói giọng khàn khàn: “Nếu em còn có sức lực nghĩ người khác, vậy thì đến làm một chút vận động đi!

Một phòng triền miên.

Tất Thiến ở ngày thứ hai sau khi không bò xuống giường nổi, âm thầm lau nước mắt.

QAQ Tiểu Hồ Điệp đơn thuần nhà cậu ta bị làm hư!

Ngày thứ hai tất cả mọi người rất nhất trí nghỉ ngơi một ngày, bởi vì bà xã nhà mình đều không dậy nổi để ra khỏi giường, dĩ nhiên, ngoại trừ nhà Cưu Bàn, Cưu Bàn tự xưng ông xã này không đứng dậy nổi.

Long Ngọc thân thể trần trụi khoác chăn mỏng, nằm lì ở trên giường, đầu hướng cuối giường, bên cạnh cuối giường đặt một bàn nhỏ, cùng giường cao giống nhau, phía trên là miếng khắc ngọc của cậu, bắp chân cậu lộ ở bên ngoài, chổng lên thật cao, lúc có lúc không rơi vào trên gối, khuỷu tay chống ở trên giường, chăn mỏng chỉ đắp đến trên phía sau lưng cậu, lộ vai lấm tấm dấu đỏ tím, cậu đang chăm chú khắc mảnh ngọc, lại không biết cậu lười biếng như vậy ở trong mắt người khác, là một bộ tranh mỹ nhân đẹp không sao tả xiết như thế nào!

Nhã Diệc từ phòng tắm đi ra, vừa lúc nhìn thấy một màn này.

Đi tới phía sau Long Ngọc, cúi đầu thì ở trên vai trơn bóng của cậu ấn xuống một cái hôn.

“Thân ái, buổi sáng tốt lành.”

Giọt nước trên tóc rơi vào trên chăn Long Ngọc, Long Ngọc bị lạnh một tý, thân thể khẽ run lên, thả dao khắc trong tay xuống quay đầu lại, ở khóe môi anh hôn một cái, cười nói: “Sớm!”

“Sớm như vậy thì điêu khắc, không nên vất vả như vậy.” Nhã Diệc yêu thương Long Ngọc, rất sợ cậu mệt chết.

“Chút ít vật nhỏ như thế, không khổ cực.” Long Ngọc cười ngồi dậy, chăn mỏng chảy xuống đến thắt lưng.

Dấu đỏ đỏ tím tím, một đường từ cổ đến cổ chân, toàn thân cao thấp giống như là khoác cánh hoa màu tím đỏ vậy, khắc ở trên da thịt trắng nõn đặc biệt diêm dúa lẳng lơ, Long Ngọc không tự giác gỡ tóc xuống, năm ngón tay che ở trên môi, đánh một ngáp nho nhỏ, lười biếng tựa như con mèo quý tộc huyết thống thuần khiết.

“Nhìn cái gì chứ?” Long Ngọc khẽ nhướng mắt, Nhã Diệc lúc đầu ánh mắt thì trực tiếp, lần này càng trực tiếp, “Nè, lau lau nước miếng, chảy ra.” Cậu yêu nghiệt nghiêng đầu cười xấu xa.

“Không muốn, thân ái giúp ta lau.” Tay Nhã Diệc ở trên lưng người mơn trớn, vô lại làm nũng.

“Bớt đi, mấy tuổi, làm nũng vô dụng.”

Nhã Diệc khẽ cười một tiếng, trực tiếp chui núp ở trong chăn, đặt người ở dưới thân, tà cười nói: “Vậy… Liền trực tiếp dùng hành động nói chuyện đi.”

“Lưu manh! Vô lại!” Long Ngọc giận mắng một tiếng, môi bị ngăn lại.

Trong phòng cảnh xuân thật vô hạn.

===—0o0o0o0—===

—0o0o0o0—

Tác giả:

editor/ beta of NHPC

Một suy nghĩ 2 thoughts on “MVMTT/ MVTPT – CHƯƠNG 46

Bình luận về bài viết này